Hai mươi phút sau.
Sau khi tắm lại và thay quần áo sạch sẽ đã phơi khô, Nhậm Từ theo chân người em từ tầng hầm trở lại mặt đất.
Người đàn ông cao lớn dẫn cô đi qua hành lang, khi đi ngang qua phòng khách, cô lại nhìn thấy chiếc điện thoại đặt ở đó.
Dọc đường đi, Nhậm Từ luôn thấp thỏm lo âu, sợ rằng hai người họ sẽ đυ.ng phải người anh, nếu vậy thì kế hoạch nhỏ của cô coi như đổ bể.
Vừa cảnh giác, cô vừa nhanh chóng ghi nhớ cách bố trí trong căn biệt thự.
Biệt thự này được trang trí theo phong cách Mỹ những năm 70-80, cuối hành lang còn có một cầu thang dẫn lên tầng trên, nhưng Nhậm Từ không chắc liệu ngôi nhà này có chỉ hai tầng hay không.
Bên cạnh phòng khách là nhà bếp, còn hai bên hành lang, trên những bức tường được dán giấy họa tiết cổ điển, có treo vài khung ảnh.
Những bức ảnh trông đã rất cũ, khi lướt qua, Nhậm Từ chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một cặp vợ chồng trong những bức ảnh úa màu, đôi khi còn xuất hiện hình ảnh hai đứa trẻ.
Chỉ đến khi người đàn ông đeo mặt nạ dừng lại trước cửa bếp.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, người anh không có mặt gần đây.
Người em vặn ổ khóa cửa, bước vào trước, đặt miếng thịt tươi còn nhỏ máu lên thớt.
Nhậm Từ định bước theo, nhưng ánh mắt vô thức bị hút về phía khung ảnh gần cửa.
Trong tất cả những bức ảnh cũ kỹ đã ngả màu, bức ảnh này có thể xem là rõ nét nhất.
Không có cặp vợ chồng trong ảnh, chỉ có hai cậu bé: Một cậu nhìn thẳng vào ống kính, còn cậu kia đứng hơi xa hơn, quay lưng lại và chỉ lộ ra phần sau đầu.
Ở góc ảnh có viết hai cái tên.
“Stephen & Brian, anh em nhà White.”
Nhậm Từ thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn bước vào trong.
Người em quay lại đúng lúc. Người đàn ông cao lớn rút dao bếp ra, giống như cách người anh trước đó đưa dao săn cho cô, hắn đặt dao bếp vào tay Nhậm Từ.
“Cảm ơn anh.” Cô khẽ nói “Brian.”
Khi nhắc đến cái tên, cô lo lắng nhìn đôi mắt màu vàng sau chiếc mặt nạ.
Khi cái tên được thốt ra, đôi mắt vàng kim của người đàn ông lập tức hướng thẳng về phía Nhậm Từ.
Ánh nhìn áp đảo từ trên cao khiến cô không khỏi căng thẳng, nhưng cô vẫn thận trọng đáp lại:
“Tôi đã thấy cái tên này trên khung ảnh ngoài cửa... Đây là tên của anh, đúng không?”
Đôi mắt vàng kim sau lớp mặt nạ khẽ chuyển hướng.
Nhậm Từ tiếp lời: “Anh không nói gì, thì tôi coi như anh thừa nhận rồi nhé.”
Người đàn ông chỉ đưa tay đẩy con dao bếp trong tay cô: “Thịt.”
Ý là giục cô nhanh chóng bắt đầu nấu nướng.
Tốt thôi! Trong lòng Nhậm Từ vui sướиɠ một cách thầm lặng. Vậy là hắn thực sự tên Brian.
Dù hệ thống hiển thị độ thiện cảm chỉ vỏn vẹn 5 điểm, nhưng quá trình điều tra cũng đã tiến thêm một bước.
Stephen White và Brian White, cuối cùng cô cũng biết được tên của hai anh em đeo mặt nạ vốn chưa từng xuất hiện trong nguyên tác!
“Không thành vấn đề.” Nhậm Từ nở một nụ cười thật lòng “Brian.”
Khi cái tên ấy thốt ra, ánh mắt của Brian White lại một lần nữa quay về phía Nhậm Từ.
Vẫn không có cảm xúc, vẫn trống rỗng và lạnh lẽo tựa như hai cái giếng sâu không đáy.
"Tôi có thể gọi anh như vậy không?" Hắn không trả lời, Nhậm Từ tiếp tục tiến tới.
Đứng dưới bóng dáng cao lớn của người đàn ông, cô khẽ nắm lấy vạt áo mình, cúi đầu nhẹ, tạo dáng vẻ ngoan ngoãn pha chút mong đợi.
"Anh còn chưa biết tên tôi nhỉ? Tôi là Nhậm Từ." Cô khẽ nói "Trao đổi tên nghĩa là chúng ta chính thức quen nhau... Cũng phải có điều gì đó để tôi phân biệt anh với anh trai của anh chứ. Tôi chỉ quen biết anh thôi."
Cô cố tình nhấn mạnh từ “phân biệt.”
Nhậm Từ không dám ngẩng đầu.
Cô muốn Brian ý thức được sự khác biệt giữa hắn và người anh trai, nhưng đồng thời cũng sợ Brian nhận ra cô đang cố tình ly gián hai người.
Sự im lặng ngắn ngủi bị kéo dài trong hồi hộp, cho đến khi bên tai Nhậm Từ vang lên âm thanh từ hệ thống:
【Mục tiêu công lược: "Mặt Nạ" ??? tăng +1, hiện tại ??? là 4.】
Thành công rồi!
Dù vẫn chưa rõ ??? là gì, nhưng dường như nó không giống như giá trị sát ý, thứ sẽ khiến Nhậm Từ rơi vào nguy hiểm.
Việc giá trị này tăng lên có vẻ là một dấu hiệu tích cực.
Nó cũng chứng tỏ rằng: Dù Brian White không biểu lộ bất kỳ phản ứng nào, hắn đã nghe những lời cô nói.
Nhậm Từ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cái tên mang theo sức mạnh, biết tên ai đó chính là bước đầu của sự kết nối.
Nhậm Từ cũng đang ngầm nói với Brian: Cô không phải là búp bê, cũng không phải thú cưng. Cô có một cái tên, cô cũng là một con người.
Hy vọng việc nhấn mạnh điều này nhiều lần sẽ có tác dụng.
"Về bữa trưa, đừng vội bật bếp." Nhậm Từ hào hứng nói "Để tôi xem trong tủ lạnh và tủ bếp còn gì đã."
Cô bước đến tủ lạnh, mạnh dạn mở cửa.
Nếu đây là phòng khách hay phòng ngủ thì tốt hơn, biết đâu cô sẽ tìm được một ít thông tin thêm.
Còn nhà bếp thì...
Khi Nhậm Từ mở cửa tủ lạnh và không nhìn thấy tay chân người, cô đã cảm thấy nhẹ nhõm lắm rồi!