Cô cầm lấy khay thức ăn cuối cùng, đi đến cửa phòng giam của Betty, mở nắp đưa đồ ăn.
Ít ra, việc chọc giận Josh cũng mang lại một lợi ích.
Anh ta nhập hội chửi bới cùng những người khác, khiến bầu không khí vốn tĩnh lặng giờ náo loạn không thể tả. Josh hét đến mức tưởng chừng muốn phá tung cả trần nhà.
Chính lúc này, Nhậm Từ có cơ hội trò chuyện với Betty.
Cô đẩy thức ăn qua khe cửa, Betty hạ giọng hỏi nhỏ: "Nhậm Từ, cậu có sao không?"
Nhậm Từ khẽ nhắm mắt, đáp lại ngắn gọn: "Hai kẻ đeo mặt nạ là anh em, người anh hung hãn hơn. Các manh mối khác tớ sẽ tiếp tục tìm hiểu."
Lần quay lại trước đó, Betty đã nói hết những điều cần nói. Điều này giúp Nhậm Từ tiết kiệm được thời gian phải nhắc nhở ngược lại cô bạn.
Việc cô cần làm là chú ý đến việc hai anh em này rời khỏi nhà, hoặc xem có ai giao hàng tới đây hay không.
"Đợi đã, Nhậm Từ." Betty đột nhiên lên tiếng.
"Sao thế?" Nhậm Từ hồi hộp liếc nhìn bóng tối xung quanh. "Nói nhanh lên."
Những lời lăng mạ ồn ào của Josh và mọi người có thể át đi cuộc đối thoại của hai cô, nhưng lại không thể che mắt Stephen.
Dường như nhận ra sự căng thẳng trong giọng nói của Nhậm Từ, Betty im lặng trong giây lát rồi quyết định từ bỏ việc hỏi thêm.
"Hãy cẩn thận." Betty nói nhỏ.
Trong tình cảnh nguy hiểm chồng chất, dù bản thân còn đang bị nhốt trong nhà ngục, cô ấy vẫn lo lắng cho sự an nguy của Nhậm Từ.
Tấm lòng ấy, Nhậm Từ đã ghi nhận.
Cô khẽ thả lỏng nét mặt.
Dù sao thì, nếu chết cô cũng sẽ quay lại từ đầu. Sau vài lần chết đi sống lại, cô đã dần quen với điều đó.
Nhậm Từ thu dọn khay thức ăn, đứng dậy rời đi.
Cô rời khỏi hành lang nhà ngục, rẽ vào một lối khác theo trí nhớ, và đứng trước cánh cửa dẫn vào kho đông lạnh.
Lần này, Stephen White không ra tay.
Nhậm Từ chắc chắn hắn đang ở trong bóng tối. Khi rời đi, cô đã đóng cửa kho đông lạnh lại. Dù Stephen có thể bước đi không phát ra tiếng động, việc mở hay đóng cửa chắc chắn sẽ tạo ra âm thanh.
Nhậm Từ cân nhắc một lúc, trong đầu lóe lên một ý tưởng.
Cô rụt tay khỏi tay nắm cửa, quay người lại.
Đối mặt với hành lang trống trải, cô hạ giọng thì thầm: "Anh có thể… đưa tôi lên lầu không? Tôi sợ bóng tối."
Một giây, hai giây trôi qua, hành lang tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở của Nhậm Từ. Cô chờ đợi trong lo lắng, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Stephen White xuất hiện ở đầu kia hành lang tối tăm.
Hắn đi từ hướng phòng ngủ của em trai Brian White.
Trong bóng tối, gương mặt hắn mờ mịt không rõ, nhưng thân hình vạm vỡ đang tiến gần như một con dã thú. Nhậm Từ bản năng siết chặt khay đồ ăn trong tay, nhưng vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn để mặc Stephen bước đến, dừng lại ngay trước mặt cô.
Hắn ép Nhậm Từ vào giữa thân mình và cánh cửa sau lưng, dùng cơ thể to lớn tạo nên một cái l*иg giam bằng máu thịt.
【Mục tiêu chiến lược: “Mặt nạ” giảm 4 điểm sát ý, sát ý hiện tại: 95.】
Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên khiến Nhậm Từ phần nào nhẹ nhõm. Có vẻ như thính lực của hắn không vượt trội đến mức nghe được những lời cô trao đổi với Betty khi bị tiếng chửi rủa của Josh át đi.
"Cảm... cảm ơn..."
Một mùi tanh nồng nặc phả thẳng vào mặt cô.
Giờ đây, Nhậm Từ đã biết đó không phải mùi máu người mà là máu hươu. Nhưng trong không gian chật hẹp và ngột ngạt này, sự tanh hôi cùng với hình dáng của hắn vẫn khiến cô cảm nhận rõ rệt áp lực đáng sợ.
Cô cố gượng một nụ cười: "Cảm ơn anh đã đến, Stephen. Tôi thật sự rất sợ."
Nghe tên mình được gọi, Stephen bật cười khinh khỉnh.
Hắn nắm lấy cằm Nhậm Từ, cúi sát xuống: "Làm sao cô biết tôi ở đây?"
Dĩ nhiên là vì anh đã gϊếŧ tôi một lần rồi! Nhậm Từ âm thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng câu này chắc chắn không thể thốt ra.
"Tôi… tôi không biết." Nhậm Từ cúi đầu, giả bộ run rẩy.
"Tôi chỉ quá sợ hãi, đến nỗi bước xuống cầu thang cũng dùng hết can đảm của mình… Không thấy anh ở trên lầu, tôi đoán chắc anh ở dưới này nên… nên mới gọi anh."
Nói xong, cô như cố lấy dũng khí, rụt rè vươn tay.
Nhậm Từ cố gắng nhận ra thái độ của Stephen, nhưng ánh sáng quá mờ khiến cô không thể nhìn rõ gương mặt hắn.
Hắn không ra tay, hệ thống cũng không thông báo sát ý tăng lên, điều đó khiến Nhậm Từ quyết định đặt đầu ngón tay chạm nhẹ vào vạt áo của Stephen.
"Tôi chỉ cảm thấy anh sẽ ở đây." Cô dịu giọng "Stephen, anh có thể ở bên tôi một lát không?"
Trong bóng tối, Nhậm Từ thấy Stephen khẽ nhíu mũi.
Việc im lặng thế này không phải phong cách của hắn.
So với người em trai, tính cách của Stephen ác liệt và ngạo mạn hơn, đặc biệt là hắn rất thích nói.
Nhậm Từ tranh thủ cơ hội: "Tôi… tôi đã nướng thịt hươu! Brian rất hài lòng, chắc anh cũng đói rồi đúng không? Hay là chúng ta cùng lên bếp, anh thử món tôi…"
"Thử cái gì?"
Lời cô bị Stephen bất ngờ cắt ngang.