Npc Xinh Đẹp Yếu Ớt

Chương 20: Cái chết của Công tước

“Tại sao lại muốn đến chỗ hắn ta?” Arthur cúi mắt hỏi.

Giọng anh không nghiêm khắc, chỉ là một câu hỏi rất bình thản, nhưng lại khiến Vân Nha cứng đờ, biểu cảm có chút không tự nhiên: “Chỉ là… có chút chuyện muốn nói với anh ta…”

Cậu cúi đầu, chăm chú nhìn hoa văn trên vạt áo mình, lí nhí: “Vài hôm nữa tôi sẽ về.”

Cũng chẳng nói rõ là mấy ngày, chỉ đơn thuần là muốn trốn tránh, không dám đối mặt với Arthur có chút khác thường.

Mà người cậu định theo cùng, A Nặc, đang đứng ngay sau lưng cậu, tay phải như tuyên bố chủ quyền, đặt lên vai cậu, ánh mắt chứa đầy vẻ chế giễu nhìn Arthur.

Arthur nhìn rất rõ, A Nặc đang ôm lấy Vân Nha, khẽ mấp máy môi, dùng khẩu hình nói với anh: “Em ấy là của tôi.”

【Gió đổi chiều rồi, lần này đến lượt Arthur bị cắm sừng.】

【Bảo bối của tôi thật dễ thay đổi, nhưng con cưng của mẹ thì phải lượn qua lại giữa các chàng trai chứ!】

【Arthur, đường anh đi hẹp quá rồi. Có phải vì vậy mà bảo bối phát hiện ra hành vi tội lỗi của anh nên muốn tránh xa anh không?】

【Bảo bối vừa thoát hang sói lại rơi vào hang hổ, đến khi nào mới nhận ra họ đều là kẻ xấu đây?】

“Thật sao?” Arthur nhìn thẳng vào Vân Nha, đôi mắt xám nhạt phủ đầy mây đen.

Ánh mắt cậu lảng tránh, cắn môi dưới, trên người còn vương lại hơi thở của người đàn ông khác, rõ ràng vừa bị người ta hành hạ đến thê thảm.

Mà người đàn ông kia vẫn đang đứng ngay trước mặt anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Nếu không thật thì sao?” A Nặc châm chọc: “Anh đã từng nói thật với ngài ấy chưa?”

Lừa được Vân Nha thì thôi, lại còn muốn dùng cái lý do tệ hại này để qua mặt hắn.

Arthur quay đầu nhìn hắn. Cả hai đều cao lớn, Arthur cơ bắp rõ nét, A Nặc lại thon dài uyển chuyển hơn. Đôi mắt họ giao nhau, dường như mang theo sự lạnh lẽo sắc bén.

“Đừng cãi nhau mà,” đến cả Vân Nha chậm chạp cũng nhận ra bầu không khí bất thường giữa hai người. Cậu vội vàng kéo mỗi người một tay: “Muộn rồi, tôi buồn ngủ, về ngủ được không?”

Câu đầu là nói với Arthur, câu sau lại hướng về A Nặc. Vân Nha suy nghĩ một chút, nhón chân hôn lên cằm Arthur: “Ngày mai tôi về, đợi tôi một chút được không?”

Cơ thể Arthur mang hơi lạnh, hơi thở ấm áp thoang thoảng mùi hương của Vân Nha phả lên đó. Một chút râu ria làm cậu hơi nhột, không tự chủ mà liếʍ môi.

Sau đó, cậu lay lay tay A Nặc, cả người mềm oặt dựa vào cánh tay hắn: “Đi nào, tôi buồn ngủ rồi.”

Đôi mắt cậu vô tội, khuôn mặt xinh đẹp ngơ ngác đầy hoang mang, hoàn toàn không ý thức được những lời mình nói ra nghe chẳng khác gì một kẻ trăng hoa. Dỗ dành vợ ở nhà rồi lại ra ngoài tìm tình nhân.

Cậu kéo dài giọng, làm nũng với Arthur: “Được không mà~?”

Chỉ khổ nỗi, vợ và tình nhân lại đang như nước với lửa, chỉ cần cậu vắng mặt là ngay lập tức đánh nhau.

【Đúng là tình tiết máu chó kinh điển, nhưng lại không đánh nhau.】

【Ôi, bảo bối của tôi thật giỏi, một tay dỗ một người…】

【Như con mèo xấu nhà tôi, ban ngày sang mẹ xin đồ ăn, nửa đêm lại chạy sang tôi làm nũng. Vừa xấu vừa đáng yêu.】

【Được rồi, tôi đồng ý cho ba người kết hôn, ra lệnh cho hai anh dạy dỗ tên nhóc hư này ngay!】

“Được, tôi đưa ngài về.” Cuối cùng, A Nặc – người được lựa chọn – ôm lấy vai Vân Nha, kiêu ngạo liếc nhìn Arthur với sắc mặt khó coi: “Đây là lựa chọn của cậu chủ, tôi sẽ đưa ngài ấy về.”

Hắn không hề thương lượng, chỉ là thông báo. Hắn kéo Vân Nha quay người rời đi, bỏ lại Arthur trong căn phòng trống rỗng.

Vân Nha có chút không nỡ, quay đầu, mím môi, rụt rè nhìn Arthur.

Nhưng rồi cậu vẫn đi theo A Nặc.

Arthur lạnh mặt, trở lại phòng ngủ mà hai người đã cùng chia sẻ suốt mấy ngày qua.

Căn phòng tràn ngập dấu vết của Vân Nha, chiếc áo choàng ngủ bằng vải bông mềm cậu hay mặc, chiếc mũ ngủ đính quả bông nhỏ, hay cái chăn bị cậu vô thức đá ra khi ngủ. Tất cả đều là minh chứng cho sự tồn tại của cậu.

Vân Nha ngủ không ngoan chút nào, thường xuyên lăn vào lòng anh, mũ ngủ chẳng để làm gì, cứ lăn lộn một lúc là rơi mất, để lộ vầng trán trắng nõn.

Ngay cả không khí cũng dường như vẫn còn vương mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cậu, dịu dàng và mềm mại như chính con người cậu vậy.

Nhưng vừa rồi, cậu đã cùng A Nặc rời đi. Rõ ràng là đã rụt rè nhìn anh, còn chủ động hôn anh, nhưng lại chọn đi theo người đàn ông từng lừa dối mình.

Ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt trái tim Arthur, khiến anh gần như không thể giữ bình tĩnh mà suy nghĩ, chỉ muốn kéo Vân Nha về bên mình rồi trừng phạt thật nặng kẻ dám thèm muốn cậu.

Việc báu vật quý giá bị kẻ khác dòm ngó là chuyện bình thường. Anh sẵn sàng canh giữ bên cạnh cậu ngày đêm, xua đuổi những kẻ xấu xa. Nhưng không ngờ đến việc chính Vân Nha lại chủ động rời đi.

Ai biết được anh đã phải kiềm chế bao nhiêu để không bỏ mặc nhiệm vụ, mà giấu cậu đi. Rõ ràng có thể nhân lúc cậu không biết mà hôn lên khắp cơ thể cậu, nhưng anh chỉ đành lùi bước, lấy trộm chiếc cặp áo sơ mi của cậu, chỉ dám hôn nhẹ lên cổ cậu.

Arthur bình ổn cảm xúc, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi vấn. Vân Nha rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì mà khiến cậu quyết tâm rời đi như vậy?

Là cậu tự phát hiện, hay A Nặc đã nói gì với cậu?

Còn Vân Nha, lúc này đã nằm trên giường, chẳng hề buồn ngủ chút nào. Tóc vàng buông xõa, cậu kéo chăn đến cằm, đôi mắt chớp chớp, muốn A Nặc nói chuyện với mình.

Cậu quên rất nhanh, chẳng nhớ nổi vừa rồi mình đã chủ động hôn người khác, còn lấy lý do buồn ngủ để qua mặt họ, bây giờ lại muốn trò chuyện với hắn.

Tên nhóc hư đốn, vô tâm vô phế.

A Nặc không làm gì được cậu, chỉ đành lạnh mặt ngồi xuống bên cạnh: “Ngài muốn nói gì?”