Npc Xinh Đẹp Yếu Ớt

Chương 21: Cái chết của Công tước

Vân Nha đã nằm làm ấm chăn từ trước. Khi A Nặc động vào, một chút khí lạnh từ góc chăn tràn vào, khiến cậu cảm thấy lạnh liền mím môi tỏ vẻ không hài lòng:

“Anh động mạnh quá, người cũng lạnh nữa, làm ấm áp mất hết rồi.”

Ban đêm vốn lạnh lẽo, nhưng trong phòng đã đốt lò sưởi, ở cuối giường còn đặt một túi nước nóng giữ nhiệt, một chút khí lạnh chẳng đáng gì. Nhưng Vân Nha lại yếu ớt, còn có chút nhỏ nhen.

Nghe cậu phàn nàn, A Nặc đành chịu, phải đứng dậy thêm than vào lò sưởi, làm nóng người mình rồi mới chui vào chăn.

Tự nhiên, Vân Nha dựa vào, khuôn mặt mềm mại áp vào vùng bụng săn chắc của hắn, không suy nghĩ gì mà cảm thán:

“Ấm quá đi.”

Đôi mắt cậu sáng rực, chẳng hề nhận ra hành động của mình có chút không đúng.

A Nặc bị cậu biến thành “lò sưởi người”, khựng lại một chút, rồi vẫn nhẫn nại nhận trách nhiệm dỗ ngủ:

“Ngài muốn nói chuyện gì không?”

“Có thể kể về thời gian anh ở Giáo đình không? Trong đó có dạy chú thuật hay pháp thuật gì không?” Vân Nha len lén đưa bàn tay lạnh ngắt vào trong áo ngủ của A Nặc để tìm hơi ấm. “Nếu có, dạy tôi vài chiêu được không?”

Ít nhất, cậu cũng phải biết một vài kỹ năng để bảo vệ bản thân, chứ không thể cứ như ruồi mất đầu, không biết đường nào mà chạy.

Nghĩ đến trải nghiệm không mấy tốt đẹp khi chạy trốn trong lâu đài cổ và lúc bị tà linh quấy nhiễu, Vân Nha cảm thấy mình ngày càng nhát gan hơn.

“Đừng làm loạn,” A Nặc giữ lại bàn tay nghịch ngợm muốn chui vào trong áo hắn, giọng nói bình thản: “Chẳng có gì thú vị cả. Mỗi ngày đều phải cầu nguyện, phân phát nước thánh, rất nhàm chán.”

Vân Nha bĩu môi:

“Anh thật là lạnh nhạt.”

Bàn tay bị giữ lại, cậu bực mình rụt về, xoay lưng lại không thèm để ý đến hắn nữa.

Rõ ràng cậu đã chủ động hỏi, vậy mà hắn lại qua loa như thế, cậu cũng chẳng muốn nói chuyện với hắn làm gì.

Hệ thống không đáng tin, boss trong phó bản thì không hề nương tay, ngay cả Arthur sau lưng cũng xấu xa, luôn bắt nạt cậu.

Nghĩ đến những điều bình luận hé lộ, Vân Nha vừa xấu hổ vừa tức giận, đến nỗi nước mắt sắp rơi.

“Sao thế?” Nhận ra điều không ổn, A Nặc xoay cậu lại, nhìn thấy đôi mắt cậu đỏ hoe: “Sao lại khóc rồi?”

“Tôi thích khóc đấy!” Vân Nha nhíu mày, cố tránh bàn tay vụng về của hắn: “Liên quan gì đến anh chứ?”

Hắn không hỏi thì thôi, một khi có người quan tâm, cảm xúc ấm ức trong lòng cậu như không thể kìm lại, nước mắt cứ thế rơi xuống, làm ướt cả tay áo A Nặc.

Vân Nha không phải người quá yếu đuối, nhưng từ khi vào phó bản, những trải nghiệm khiến cậu hoang mang, sợ hãi, không biết làm thế nào để bảo vệ chính mình.

Cậu cũng không thể phá vỡ hình tượng nhân vật để nhờ người chơi khác giúp đỡ, điểm hệ thống hứa hẹn cũng phải chờ kết thúc phó bản mới có. Hiện tại, cậu chẳng có gì cả.

“Đừng khóc nữa.” Thấy cậu trùm chăn kín không để ý đến ai, A Nặc lo lắng xoay quanh: “Ngài muốn học chú thuật đúng không? Tôi dạy ngài.”

“Thật không?” Vân Nha thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.

Vân Nha khóc không hề phát ra âm thanh, chỉ lặng lẽ rơi lệ, hàng mi ướŧ áŧ cụp xuống, trông yếu đuối đáng thương vô cùng.

“Thật.” A Nặc bất lực, hắn chẳng thể chống lại nước mắt của cậu. Dù biết rõ cậu nhóc xinh đẹp này toàn tâm tư xấu xa, hắn vẫn không nỡ thấy cậu khóc: “Đưa tay ra đây, tôi dạy ngài.”

Vân Nha ngoan ngoãn đưa tay, để mặc hắn vẽ vời trong lòng bàn tay mình.

Nước mắt của cậu dĩ nhiên đã ngừng, nhưng đáy mắt vẫn còn long lanh, đôi môi mím lại ghi nhớ từng bước.

Hệ thống thận trọng hỏi:

“Sao cậu lại khóc vậy?”

Vân Nha hít hít mũi, trên khuôn mặt trắng trẻo vẫn còn dấu nước mắt:

“Cũng không phải là muốn khóc, chỉ là lừa hắn thôi.”

Chỉ là không hiểu sao, nghĩ đến nhiều chuyện, cảm xúc bị đè nén lại bùng phát.

Cậu bực bội nói:

“Điểm thưởng cậu hứa cũng chưa có, tớ chẳng có đạo cụ giữ mạng, học vài thứ từ người khác cũng không được à?”

A Nặc trông có vẻ rất lợi hại, thân phận trong phó bản lại đặc biệt, ít nhất hắn cũng có thể dạy cậu vài thứ hữu ích.

“Xin lỗi.” Hệ thống im lặng hồi lâu, rồi hứa: “Thế giới sau, khi phát điểm thưởng, chắc chắn không như lần này nữa.”

Vân Nha hừ nhẹ:

“Được thôi, tin cậu thêm lần nữa.”

Cậu thở dài, trong giọng điệu mang theo sự già dặn không hợp tuổi:

“Phân đến tay một người mới như tớ, chắc cậu cũng chẳng có bản lĩnh gì, đúng không? Có phải bị các hệ thống khác chèn ép mới phải đi dẫn người mới không?”

Hệ thống: “…Thật ra cũng không hẳn.”

Vân Nha không chấp nhặt nữa:

“Thôi bỏ đi, tớ không có điểm nào, cậu cũng chẳng biết gì, coi như huề.”

Hệ thống: …

A Nặc quả thật lợi hại như cậu nghĩ, dạy cậu vài khẩu quyết chú thuật, còn vẽ lên tay cậu một pháp trận khá phức tạp:

“Cái này có thể xua tan ảo ảnh trước mắt, nhìn thấu cảnh tượng thực sự.”

“Tôi cũng dùng được sao?” Vân Nha tò mò hỏi.

“Được.” A Nặc vẽ nét cuối cùng trong lòng bàn tay cậu: “Nhưng pháp trận này chỉ giúp nhìn thấy sự thật, không giúp ra khỏi ảo cảnh được.”

Thế cũng đủ hữu dụng rồi. Dưới sự hướng dẫn của hắn, Vân Nha vẽ đi vẽ lại pháp trận cho đến khi thuộc làu mới dừng.

Lần tới, nếu cậu lại mơ thấy boss trong phó bản, có lẽ sẽ dùng được, nếu vẫn nhớ pháp trận này.

Học được thứ cần thiết, Vân Nha không tiếp tục dính lấy A Nặc nữa. Duy trì thói quen dùng xong là bỏ, cậu rút tay lại, quay lưng nói:

“Tôi ngủ đây.”

Nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, cậu không quên dùng chân nhỏ đá A Nặc một cái trong lúc trùm chăn.

Làm xong tất cả, cậu quấn kín chăn, che chắn mình nghiêm ngặt, không cho A Nặc cơ hội chạm vào nữa.

Nhìn Vân Nha co người gần sát mép giường, A Nặc thở dài. Tiểu quỷ xấu xa này đúng là dùng xong là bỏ.

Hắn đành đợi cậu ngủ say rồi mới kéo cậu vào lòng.