Npc Xinh Đẹp Yếu Ớt

Quyển 1-Chương 11: Cái chết của Công tước 11

“Arthur?” Vân Nha đối diện ánh mắt ngày càng thâm trầm của Arthur, trong lòng bỗng dâng lên nỗi sợ không rõ: “Anh sao thế?”

Dựa vào hơn hai mươi năm kinh nghiệm sống và những lần bất đắc dĩ phải đối mặt với kẻ biếи ŧɦái, cậu nhận ra ánh mắt của Arthur không bình thường.

Nó giống như trong giây tiếp theo, anh sẽ nhào tới và làm điều gì đó không tốt với cậu.

Khi Vân Nha đang sợ hãi, định khóc lóc gọi hệ thống, thì Arthur cuối cùng lên tiếng: “Tôi có thể hôn ngài không?”

【Tôi không nhìn nhầm đâu, vừa nãy rõ ràng anh ta muốn làm này làm nọ với vợ tôi.】

【Tôi ngơ người rồi, đây là kiểu cốt truyện chó dữ hóa chó ngoan sao??】

【Khụ khụ, dù cảnh ân ái rất hay, nhưng tôi vẫn muốn nhìn Nha Nha khóc, có nói ra được không?】

【Tôi nói này, vợ nhà ta đúng là bậc thầy huấn luyện chó, bất kể con chó nào hung dữ thế nào trước mặt Nha Nha cũng ngoan ngoãn hết.】

Hả? Vân Nha lập tức đỏ mặt, nhưng Arthur rất nhanh lại hỏi: “Không được sao?”

Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt dữ tợn bỗng chốc lộ ra chút đáng thương, như một chú cún nhỏ bị chủ nhân từ chối cho lên giường, ngậm đồ chơi nhút nhát co ro dưới sàn nhà.

Dù sao, cơ thể to lớn của Arthur cũng chẳng liên quan gì đến chó nhỏ cả…

Vân Nha vốn mềm lòng, rất khó từ chối những lời đề nghị được nói ra bằng giọng điệu dễ nghe, huống chi đây lại là Arthur. Cậu khẽ run rẩy hàng mi, vô thức cắn môi dưới: “Được…”

Một âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng khiến mắt Arthur sáng rực lên.

Giây tiếp theo, Vân Nha ngượng ngùng tiến gần hơn, cố gắng kiềm chế giọng run rẩy: “Tôi… tôi làm. Anh nhắm mắt lại đi.”

Dựa vào kinh nghiệm hôn A Nặc trước đây, cậu nhận ra nếu để họ nắm quyền chủ động ngay từ đầu, về sau chắc chắn càng lúc càng hung hãn, thậm chí không cho cậu lên tiếng than thở gì.

Thế nên, lần này cậu chủ động hôn Arthur.

Nhìn thấy mí mắt của Arthur từ từ khép lại, Vân Nha do dự một chút, cuối cùng khẽ đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi anh.

Cậu chẳng biết gì về kỹ thuật hôn, chỉ biết cọ cọ như một chú mèo con. Ngay cả cách dùng lưỡi cũng không biết, điều này trước kia đều là A Nặc dạy cậu, từ việc hôn là gì cho đến cách hít thở trong lúc đó.

Giờ đây, cậu lại phải dùng những kỹ thuật học từ A Nặc để áp dụng lên Arthur…

Mặt Vân Nha đỏ bừng, đánh liều liếʍ nhẹ một cái. Nhưng khi thấy nhịp thở của Arthur đột nhiên trở nên dồn dập, cậu ngây người, không ngờ lại bị anh hiểu nhầm thành cự tuyệt, lập tức bị ôm chặt vào lòng.

“Ưm…” Vân Nha bị ép đến bật khóc, theo phản xạ muốn đẩy người khiến cậu không thể thở nổi ra, nhưng cổ tay đã bị giữ chặt và gập ra sau, chịu đựng nụ hôn mãnh liệt như cơn bão cuốn qua.

Trong cơn mơ hồ, Vân Nha gần như cảm thấy Arthur không chỉ đơn giản là hôn, mà như muốn nghiền nát cậu trong vòng tay.

Hỏng rồi… Anh ấy còn hung hãn hơn cả A Nặc.

【Hu hu hu, cục cưng của mẹ, tiểu công chúa đáng yêu, sao mà ngoan ngoãn thế này, bị con chó xấu tha vào ổ mà còn không hay biết.】

【Tôi cũng muốn hôn cục cưng, ôm cục cưng, chắc chắn mềm mại lại thơm phức…】

【Lạy mẹ nó, Arthur vừa lén hôn vợ khi cậu ấy ngủ, vừa liếʍ đồ lót của vợ, giờ còn được vợ chủ động hôn. Tôi phải vạch trần con chó xấu này!】

【Hóa thân thành Arthur ngay lập tức, để chúng ta cùng cười nhạo A Nặc nào.】

“Chúng ta đến chỗ hầm rượu xem thử…” Sau khi hít thở ổn định, Vân Nha vẫn không quên cuốn nhật ký vừa tìm thấy, nói với Arthur nội dung bên trong: “Cha tôi để lại, có lẽ sẽ có manh mối gì đó.”

Arthur gật đầu, rất chu đáo hỏi: “Tôi bế ngài qua đó nhé?”

Vân Nha bị anh hôn đến mức không còn chút sức lực, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn như một chiếc bánh mochi tan chảy, dính chặt lấy người anh.