A Nặc sắc mặt âm trầm, trông như một người chồng xui xẻo vừa bắt quả tang vợ xinh đẹp của mình dan díu với gã đàn ông khác ngay trên giường. Hắn không chỉ căm ghét kẻ thứ ba mà còn muốn trừng phạt cậu vợ nhỏ mê muội của mình, nhưng lại chẳng nỡ ra tay.
Thế nhưng cậu vợ nhỏ ấy chẳng những không nhận sai, mà còn cần phải được dạy dỗ nghiêm khắc, để từ nay không dám dây dưa với ai nữa.
Hắn nắm chặt cằm dưới nhỏ nhắn của Vân Nha, vuốt ve mảng da mềm mại, mịn màng ấy. “Rõ ràng ở ngay bên cạnh tôi, mà trong lòng lại nghĩ đến người khác à?”
Vân Nha bị hắn bóp đau, hốc mắt không kìm được mà ướt nước, cảm thấy vô cùng tủi thân vì bị gán ghép một cách oan uổng.
“Còn khóc được sao,” A Nặc trầm giọng, tỏ vẻ hung dữ: “Đẹp thế này không phải là để đi quyến rũ người ta thì là gì?”
“Tôi không có!” Nước mắt Vân Nha tuôn rơi thật sự. Cậu chỉ muốn nói cho A Nặc biết những manh mối mình vừa nghĩ ra, thế mà hắn lại trách cậu, còn nói cậu đi quyến rũ người khác, khiến cậu có muốn giải thích cũng không biết phải nói từ đâu.
Bị oan ức khiến cậu hoang mang, cộng thêm nỗi sợ hãi từ giấc mơ vượt ngoài sức tưởng tượng tràn về, nước mắt cậu cứ thế chảy không ngừng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào ướt đẫm nước mắt, hàng mi dính đầy giọt lệ, đôi môi khẽ run rẩy, nhìn rõ ràng là cực kỳ tủi thân.
“Tôi chỉ sợ thôi…” Vân Nha vừa khóc vừa cố gắng biện bạch với A Nặc: “Tôi mơ thấy một người tôi không quen biết hôn tôi, rồi ôm tôi lên giường…”
Trong mơ, cậu không thể phản kháng, dù có khóc lóc cũng chẳng làm kẻ đàn ông kia dừng lại, ngược lại, hắn còn hưng phấn hơn, cúi xuống liếʍ sạch nước mắt cậu.
【Bảo bối của tôi tội nghiệp quá, khóc thế này mà chẳng ai dỗ, mẹ đau lòng quá!】
【Gì cơ, lại có kẻ xấu bắt nạt Nha Nha à? Để tôi đi phê bình!】
【Tóm lại là: Arthur lấy áo sơ mi của vợ mang đi liếʍ, A Nặc thì tức tối vì vợ bị người khác “lợi dụng” trong giấc mơ, còn tà linh thì thắng lớn. Không chỉ sờ được người vợ không mặc áo, mà còn hôn hít thân mật ngay trong mơ.】
【Nói ngoài lề một chút, Nha Nha khóc nhìn đáng thương quá, mắt đỏ mũi đỏ… muốn bắt nạt tiếp.】
【Sao lại không thể tặng điểm thưởng cho NPC nhỉ? Bảo bối của tôi khóc là tôi muốn ném tiền giúp em ấy đuổi hết kẻ xấu đi.】
“Tôi chưa từng gặp hắn,” Vân Nha càng nói càng thấy oan ức, không muốn nhìn mặt A Nặc nữa: “Tôi rất sợ, anh còn chưa nghe tôi nói hết đã trách tôi…”
“Tôi cũng không có quyến rũ anh…” Vân Nha đẩy tay hắn ra: “Là anh lừa tôi nói sẽ trừ được tà linh, nhưng bây giờ chẳng có tác dụng gì.”
Hắn đã bắt nạt cậu đến mức mấy ngày liền môi cậu vẫn còn sưng, vậy mà giờ ngủ còn mơ thấy mấy chuyện như thế, chắc chắn là hắn nói dối.
Cậu càng nghĩ càng tức. Nói gì mà cậu đi quyến rũ hắn chứ, rõ ràng chẳng nói được mấy câu, chẳng qua chỉ đang thảo luận một cách bình thường mà thôi.
“Hệ thống,” Vân Nha oán trách: “Tớ không muốn để ý đến hắn nữa, hắn quá đáng quá rồi.”
Hệ thống suy nghĩ một lát: “Tôi cũng thấy vậy.”
Nó đề nghị: “Hay cậu đi tìm Arthur, hắn đang đứng ngoài cửa.”
“Không phải sao?” A Nặc chột dạ, nhìn Vân Nha khóc, hắn bắt đầu hối hận, nhưng vẫn gắng tỏ ra mạnh miệng: “Ngài nhìn tôi như thế này…”
Vân Nha không muốn nghe hắn nói, “chát” một tiếng, tát thẳng vào mặt hắn: “Đừng chạm vào tôi!”
Nước mắt cậu vẫn lưng tròng, chóp mũi cũng đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, bờ vai run rẩy không ngừng.
Cậu dùng sức không hề nhỏ, A Nặc không kịp đề phòng, bị đánh nghiêng cả đầu. Đồng tử hắn co lại: “Tôi…”
【Vợ thật sự tức giận rồi, một cái tát như dạy chó giáng thẳng vào mặt.】
【Ghen tị với A Nặc ghê, hắn là người đầu tiên bị Nha Nha đánh.】
【Bảo bối của tôi khóc đến đáng thương, không khóc nữa, mẹ đau lòng, giúp bảo bối đuổi hết kẻ xấu đi!】
Arthur vừa bước vào, người vẫn còn vương hơi nước, có vẻ vừa tắm xong. Vân Nha nhào ngay vào lòng hắn, ấm ức đến mức chỉ biết nức nở.
“Sao vậy?” Arthur nhìn thoáng qua gương mặt in dấu tay của A Nặc, vẻ mặt khẩn trương, vòng tay ôm lấy eo Vân Nha: “Ai bắt nạt ngài đến mức này?”
【Hổ rình mồi, ve sầu bắt ruồi, không nói xem ai bị “cướp nhà”.】
【Buồn cười quá, A Nặc tưởng mình là chính thất, bị vợ đánh sấp mặt. Anh nghĩ anh là ai cơ?】
【Arthur vừa nãy còn tự sướиɠ nghĩ đến Nha Nha, giờ được vợ nhào vào lòng, chẳng lẽ không hưng phấn sao?】
【Thêm một phiếu, muốn xem bảo bối được “báo thù”, mạnh tay dỗ dành đi nào!】
Vân Nha không muốn nói nhiều, chỉ tựa đầu lên vai Arthur, giọng nhỏ xíu: "Tôi đói rồi, muốn ăn bánh kem."
"Được," Arthur luôn chiều chuộng cậu, chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào, huống chi trong tình huống này lại có thể nhân cơ hội giáng thêm một đòn cho A Nặc. Anh bế Vân Nha rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại A Nặc đứng trong phòng ngủ rất lâu, trên mặt vẫn còn hằn dấu bàn tay mà Vân Nha để lại.
【Hết rồi, anh không còn người yêu nữa đâu, ai bảo anh cứ thích chọc vào chỗ chết.】
【Arthur: Mặt mày rạng rỡ, kẻ thua cuộc đừng nhắc tên tôi.】
【Chó không nghe lời thì không được chủ nhân yêu thương, chỉ có thể nhận được một cái tát nảy lửa.】
Vân Nha được như ý nguyện, ăn được bánh kem.
Bánh được trang trí bằng trái anh đào và dâu tây tươi, bên trên còn phủ một lớp siro ngọt ngào, tỏa ra hương thơm mê người. Cậu cầm muỗng, từng thìa từng thìa nhỏ chậm rãi ăn.
"Hệ thống," mắt cậu vẫn còn hơi đỏ, nói lẩm bẩm: "Bánh này ngon thật, từ đâu mà có vậy?"
Lâu rồi cậu chưa được ăn món ngọt nào ra hồn, nghĩ đến mà thấy tủi thân cho cái dạ dày của mình.
Hệ thống đáp: "… Có lẽ là anh ta dùng điểm tích lũy đổi ra."
Trời biết tại sao lại có người chơi không đổi đạo cụ bảo toàn mạng sống mà lại dùng điểm đổi lấy một cái bánh kem.
"Tớ làm nhiệm vụ không có điểm thưởng sao?" Vân Nha nghĩ ngợi, cảnh giác hỏi: "Đừng bảo tớ đang làm không công cho cậu đấy nhé?"
"Nếu có thì sao lại không," hệ thống nói. "Chỉ là phòng phát sóng trực tiếp không thể thưởng ngay, phải đợi khi kết thúc phó bản mới có thể tổng kết. Hai nhiệm vụ trước của cậu hoàn thành cũng không tệ, không cần lo lắng."
Dù quá trình thực hiện không giống như hệ thống từng chứng kiến ở những người chơi khác, nhưng nhiệm vụ vẫn hoàn thành. Với tư cách là một chương trình thiết lập sẵn, hệ thống chỉ có thể nói rằng cậu chủ lần này chơi trò chơi sinh tồn chẳng khác gì một game tình cảm lãng mạn.
Vân Nha cắn thìa: "Thế thì tớ cũng muốn đổi đồ ăn."
Dù sao cậu cũng không phải người chơi, chẳng cần phải nghĩ đến chuyện vượt ải hay không, cứ làm cá mặn là được rồi.
Hệ thống đã quen với việc cậu ăn không ngồi rồi: "Được thôi, ra ngoài sẽ đổi cho cậu."
Sau khi ăn xong bánh kem, nước mắt của Vân Nha cũng không rơi nữa, Arthur mới hỏi: "Sao lại khóc đến mức này?"
Anh cao lớn, vẻ ngoài điển trai nhưng lại toát lên vẻ dữ tợn, dễ dàng dùng hình thể của mình bao bọc lấy toàn bộ Vân Nha. Nhưng giờ đây, anh quỳ một chân xuống trước mặt cậu, như một con chó săn trung thành bảo vệ chủ nhân xinh đẹp, kiêu ngạo của mình.
Những chiếc răng nanh sắc bén và vuốt nhọn thường dùng để đe dọa kẻ khác đều được thu lại, chỉ sợ làm chủ nhân nhát gan và tính khí thất thường của mình kinh hãi.
"Lúc ngủ trưa, tôi gặp ác mộng," Vân Nha bĩu môi, thuật lại từ đầu đến cuối: "Tôi mơ thấy một người đàn ông lạ mặt, anh ta hôn tôi… rồi tôi tỉnh dậy. A Nặc hỏi tôi mơ thấy ai, trong lòng đang nghĩ đến ai, có phải đang quyến rũ người khác hay không."
Cậu quan sát phản ứng của Arthur, do dự nói tiếp: "Hắn thật quá đáng, tôi hoàn toàn không có ý đó, vậy mà lại trách tôi khiến tôi tức đến khóc…"
Arthur vẫn giữ nhịp thở đều đặn, nét mặt không hề thay đổi, chắc chắn sẽ không phát điên như A Nặc chứ?
"Hắn thật sự rất quá đáng," Arthur nhẹ nhàng đáp, ánh mắt dán chặt lên đôi môi đỏ mọng của Vân Nha: "Tôi sẽ nói chuyện tử tế với hắn."
"Được." Vân Nha thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý.
Nếu cậu chịu để ý kỹ hơn, có lẽ sẽ nhận ra đôi mắt vốn dĩ màu xám nhạt của Arthur dần chuyển sang sắc đen đặc quánh, phát ra ánh sáng không lành.
Ít ai biết rằng đây là một dấu hiệu đặc biệt mà Arthur có được sau khi tiến hóa gene trong trò chơi sinh tồn. Khi săn mồi, hoặc nói đúng hơn là lúc cực kỳ phấn khích, mắt anh sẽ biến đổi như vậy.
Khứu giác và xúc giác của anh đều được tăng cường rất nhiều. Mùi thơm nhẹ của kem sữa trong hơi thở của Vân Nha, hàng mi vàng nhạt run rẩy, giọng nói khàn khàn như mang theo chút mũi nghẹt, tất cả dồn dập tràn vào trí não.
Vân Nha tựa như một chiếc bánh kem ngọt ngào, Arthur tự nhủ rằng mình không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn nếm thử cậu.
Nếu lúc này cúi xuống liếʍ một chút, cậu sẽ sợ hãi sao?
Từ cần cổ mềm mại, yếu ớt nhẹ nhàng mυ'ŧ liếʍ, cắn xé lớp áo sơ mi phiền phức, chạm vào làn da trắng nõn mềm mại, tận hưởng hương vị ngọt ngào trên cơ thể cậu. Hoặc làm quá đáng hơn, ép cậu xuống, chà sát vào nơi nhạy cảm nhất... Có lẽ cậu sẽ khóc thật to, đúng không?
Cậu sẽ cho rằng anh cũng giống như A Nặc, là một tên khốn ích kỷ, ngoài miệng bảo vệ cậu nhưng thực chất chỉ ôm mộng xé nát cậu nuốt chửng, còn trách cậu vì quá xinh đẹp.
Thật ra Arthur cũng giống như A Nặc, từ lâu đã bị chàng thiếu niên tóc vàng xinh đẹp, kiêu ngạo này mê hoặc đến mê muội, chẳng khác nào một con chó bị trêu đùa không với được mồi.
Nhưng Vân Nha lại quá mức phụ thuộc vào anh, không hề sợ hãi, còn ngoan ngoãn tựa vào anh mà ngủ rất yên bình.
Arthur nhớ lại những đánh giá của hội đồng trò chơi về A Nặc: Bề ngoài hòa nhã dễ gần nhưng thực chất ngấm ngầm giải quyết những kẻ không vừa mắt bằng cách mượn tay người khác, chẳng để lại chút vết tích.
A Nặc xảo quyệt như thế, vậy mà chỉ vì một giấc mơ mà ghen tuông điên cuồng, ngược lại còn chọc giận Vân Nha.
Arthur cong môi cười nhạt, không chỉ mình anh, kẻ thông minh cũng hóa ngu ngốc.