Npc Xinh Đẹp Yếu Ớt

Quyển 1-Chương 9: Cái chết của Công tước 9

“Hệ thống,” Vân Nha cảm giác tim vẫn còn đập thình thịch, cậu hỏi: “Vừa rồi tớ mơ thấy ai vậy?”

Hệ thống cứng nhắc trả lời: “Liên quan đến nội dung cốt truyện, không thể tiết lộ.”

Lại liên quan đến cốt truyện... Vân Nha cắn môi dưới, người đàn ông đó là tà linh trong tòa lâu đài này sao?

Nhưng tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ như vậy? Trong giấc mơ, cậu bị người đàn ông kia giam chặt trong vòng tay, thậm chí còn làm nũng với hắn để khiến hắn nguôi giận. Đôi tai đỏ ửng của cậu dường như sắp nhỏ ra máu, xấu hổ vô cùng.

Cậu đổi câu hỏi: “Tại sao hắn cứ mãi quấn lấy tớ?”

Dù có nhắm vào ai, chẳng phải nên là các người chơi sao? Sao lại đến lượt một NPC nhỏ yếu như mình?

Hệ thống không phân tích được, thử đoán: “Có lẽ vì cậu trông có vẻ dễ bắt nạt hơn?”

Vân Nha nghẹn lời: “Hệ thống mà nói như vậy sao?”

Hệ thống bướng bỉnh: “Rõ ràng đúng mà.”

“Ngủ dậy chưa?” A Nặc kiên nhẫn chờ Vân Nha thò đầu ra khỏi chăn, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ cổ tay cậu.

“Ừm,” Vân Nha đáp, lông mi khẽ rung: “Dậy rồi.”

A Nặc không hỏi cậu mơ thấy gì, Vân Nha thầm thở phào, nhưng cũng cảm thấy không thoải mái lắm, đặc biệt là khi A Nặc tới đây để giúp cậu trừ tà.

Những gì người trong mơ làm còn quá đáng hơn cả A Nặc nhiều lần. Không chỉ khiến môi cậu đau, mà cả những chỗ khác trên cơ thể cũng đau, cầu xin hắn dừng lại mà hắn chẳng chịu nghe.

Vân Nha bực bội, quyết định chủ động đề nghị: “Tôi muốn đọc sách, anh có thể ở lại đọc cùng tôi không?”

Được ôm trong lòng đọc sách vẫn tốt hơn là bị hôn như trong mơ.

Hai má Vân Nha hơi nghiêng, hồng nhàn nhạt, cả người vì giấc mơ mà đổ mồ hôi, mùi hương trên cơ thể càng trở nên ngọt ngào dễ chịu, giống như một khối mềm mại, thơm tho. Cậu đung đưa chân nhỏ, ngồi ở mép giường, đôi mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng A Nặc, trông yếu ớt đáng thương.

A Nặc tất nhiên không từ chối: “Được.”

Phòng ngủ là dạng phòng khép kín, bên cạnh có một thư phòng nhỏ với cả một bức tường sách. Vân Nha chọn một cuốn du ký có bìa rất hoa lệ, đưa cho A Nặc để hắn đọc cho cậu nghe.

“Ở vùng biển sâu không có dấu chân người, có truyền thuyết về những nàng tiên cá dùng giọng hát để quyến rũ các thủy thủ trẻ. Một chàng trai dũng cảm cùng đoàn thuyền ra khơi, muốn tìm kiếm nàng tiên cá trong truyền thuyết, nhưng cuối cùng phát hiện mình trở thành tân nương của nàng tiên cá…” Giọng của A Nặc rất êm tai, từng câu từng chữ rõ ràng, chậm rãi truyền cảm.

Vân Nha cau mày hỏi hệ thống: “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy sao?”

Hệ thống đáp: “Mấy thứ nhân loại các cậu nghĩ ra, hỏi tôi làm gì.”

“Gắt quá đấy,” Vân Nha tiện tay rút một quyển sách khác, nhíu mày oán trách: “Hết cười nhạo tớ, giờ lại trả lời qua loa như vậy, thật là xấu tính.”

Hệ thống càng ngày càng tệ với cậu.

Lúc nhíu mày, sống mũi cậu cũng hơi nhăn lại, đôi môi khẽ mím, phần môi đầy đặn nổi bật lên. Dáng vẻ đáng thương mà đáng yêu ấy dường như có thể khiến bất cứ ai mềm lòng, dễ dàng tha thứ cho những cơn hờn dỗi nhỏ nhặt của cậu.

Ngay cả một hệ thống cấu thành từ dữ liệu, cũng không kìm được phải mềm giọng an ủi cậu nhiều hơn một chút.

Hệ thống: ... Đây chẳng phải là cách cậu ấy lật ngược tình thế, biến người chơi thành quân cờ trong lòng bàn tay mình sao?

Cuối cùng, trước những câu hỏi đầy bất mãn của Vân Nha, hệ thống đành nói:

"Những thứ trong phó bản đều được tạo ra dựa trên thiết lập nhân vật, đồng thời sẽ cân nhắc đến đặc điểm của NPC. Ví dụ như cậu là một công tử nhà công tước không lo học hành, nên phòng ngủ của cậu sẽ không xuất hiện mấy cuốn sách học thuật sâu xa khó hiểu. Nhưng mấy loại tiểu thuyết hạng ba thế này thì xác suất rất cao."

"Cậu vẫn đang nói tớ không ra gì," Vân Nha nghe xong lời giải thích cũng không vui:

"Tớ đâu phải kẻ không lo học hành, chỉ là cậu không hiểu tớ thôi."

Hệ thống... hệ thống không muốn đôi co với cậu nữa.

Nói ra cũng không thay đổi được gì, trái lại còn bị bắt bẻ thêm lỗi lầm.

Đúng như hệ thống nói, sách ở đây phần lớn là các thể loại nhàm chán, thỉnh thoảng lẫn vào vài cuốn sách người lớn. Vân Nha đỏ mặt liếc một cái rồi nhanh chóng cất lại.

Cậu cũng mất hứng thú, định quay về ghế ngồi.

Nhưng không biết cậu chạm phải chỗ nào, trên bức tường đột nhiên hiện ra một ngăn bí mật, làm cậu giật nảy mình.

"Đây là gì vậy?" A Nặc đặt quyển du ký xuống rồi đi tới.

"Bên trong có một cuốn..." Vân Nha lấy vật đó ra, phủi bụi: "Ừm, nhật ký?"

Không ngờ trong tường lại giấu bí mật. Cậu cùng A Nặc mở quyển sổ ra xem.

Cuốn sổ làm bằng da dê, được bảo quản rất tốt, mực trên giấy vẫn còn rõ nét. Ở trang đầu tiên, Vân Nha nhìn thấy dấu hiệu gia tộc Tường Vi. Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: "Có lẽ là của công tước đời trước."

Phòng ngủ này từng thuộc về công tước đời trước, việc ông giấu một cuốn nhật ký ở đây không có gì kỳ lạ. Biết đâu bên trong còn có manh mối nào đó. Vân Nha tò mò lật xem.

Đây là một cuốn sổ rất hỗn tạp, khoảng thời gian ghi chép kéo dài, từ những nét chữ non nớt lúc đầu đến chữ viết dần trưởng thành về sau. Nội dung bên trong đủ thể loại, từ nhật ký đến các sự kiện quan trọng.

"Chỗ này," A Nặc chỉ vào một trang: "Là nhật ký thời nhỏ của ông ấy sao?"

Vân Nha nhìn theo. Trên trang giấy da dê có rất nhiều vết gạch xóa bằng bút lông vũ, chữ viết xiêu vẹo, lại còn bị ai đó dùng sức bực bội gạch mạnh một dấu gạch chéo lớn. Cậu bất giác cắn môi.

"Trang viên đổ mưa, tôi cực kỳ ghét trời mưa! Quản gia nói phụ thân dẫn về một cậu bé bằng tuổi tôi, tôi không muốn làm bạn với nó! Biến đi, biến đi, biến đi, biến đi!"

Những dòng chữ to tướng lấp đầy trang giấy, không che giấu chút ác ý nào, trông đặc biệt chói mắt.

A Nặc khựng lại: "Xem ra ông ấy rất ghét đứa trẻ được đưa về này."

Vân Nha suy nghĩ, liên kết với thông tin mình nhận được lúc vừa vào phó bản: "Có phải... là một đứa con riêng được đưa từ ngoài về không nhỉ?"

Lúc mới tới, quản gia cũng đưa Arthur tới trước mặt cậu. Hai sự kiện này có thể có mối liên hệ nhất định.

Nhưng cậu lại không chắc chắn, vì theo cốt truyện, công tước Hoa Hồng không có anh chị em, càng không thể có người như thế tồn tại.

Một người sống không thể vô cớ biến mất, điều này khiến Vân Nha trăn trở. Đứa trẻ kia rốt cuộc đã đi đâu?

"Có khả năng," A Nặc đáp: "Lật thêm mấy trang nữa xem."

Vân Nha ngồi trên ghế, còn hắn đứng phía sau, tựa cằm lêи đỉиɦ đầu cậu. Tư thế mờ ám này làm Vân Nha hơi không thoải mái, cậu cố gắng giãy ra nhưng không thoát được, đành bỏ cuộc.

"Ngứa quá..." Vai cậu rụt lại: "Đừng thổi hơi bên tai tôi..."

"Hửm," A Nặc phớt lờ lời cằn nhằn nhỏ của cậu, bật cười bên tai: "Đúng là nhạy cảm..."

Vân Nha hừ hừ vài tiếng.

May mắn là cuốn nhật ký được sắp xếp theo thứ tự thời gian. Lật thêm vài trang nữa, cậu tìm được phần tiếp theo.

"Đáng ghét thật, phụ thân lại sắp xếp nó ở cùng tôi, ăn cùng, ngủ cùng, ngay cả cách xưng hô cũng giống hệt tôi, tại sao chứ?"

"Lại mơ thấy rồi... Vì sao trong mơ có người hỏi tôi là ai?"

"Nó biến mất rồi..."

"Phụ thân nói nó chết vì bệnh, nhưng tôi không biết nó mắc bệnh gì."

"Tôi đã xuống căn phòng bí mật dưới hầm, ở đó sao lại có..."

Nhật ký ghi đến đây thì đột ngột dừng lại. Nhiều trang giấy da dê bị xé mất, câu chuyện nhảy thẳng đến khi công tước đời trước trưởng thành và chính thức bước vào các hoạt động xã giao.

Đến cuối cuốn nhật ký, công tước đời trước viết: "Tôi đã đưa đứa trẻ bên ngoài kia về, hy vọng nó không làm tôi thất vọng."

Đứa trẻ được nhắc đến trong câu này chắc hẳn là Arthur. Nhưng "nó" là chỉ Arthur hay ai khác?

Lật xong nhật ký, Vân Nha càng thêm bối rối.

A Nặc chống tay lên lưng ghế: "Đứa trẻ được nhắc đến lúc đầu khá kỳ lạ, bị đưa về lâu đài, cùng ăn cùng ở với tiểu chủ nhân, rồi lại biến mất đột ngột..."

Chuyện đâu chỉ có vậy. Vân Nha nghĩ đến những gì đã đọc, đứa trẻ đó được đưa về nhưng không có xưng hô riêng, sống chung với công tước đời trước, giống như có người... có người cố tình xóa đi dấu vết tồn tại của nó.

Trên hành lang không có bức chân dung nào của đứa trẻ này, điều đó chứng tỏ công tước đời trước không xem nó là thành viên trong gia đình.

"Nó không có tên riêng," Vân Nha lạnh sống lưng: "Không ai biết đến sự tồn tại của nó, có thể biến mất bất cứ lúc nào... là như vậy sao?"

"Nhật ký có nhắc đến căn phòng bí mật," A Nặc cũng đang suy ngẫm: "Ngài biết không?"

Vân Nha lắc đầu: "Không biết."

Thông tin cậu có được quá ít, phạm vi hoạt động cũng hạn chế, nên đương nhiên không biết căn phòng bí mật này nằm ở đâu.

A Nặc nhìn đôi mắt mơ màng của cậu, thở dài: "Khi nào có cơ hội chúng ta đi tìm xem, biết đâu có bí mật gì giấu trong đó."

Vân Nha gật đầu, trong lòng cũng thấy tò mò về bí mật của lâu đài này.

Liệu tất cả những điều này – mối hận thù của thế hệ trước, những người hầu chết một cách không bình thường trong lâu đài cổ, và cả những giấc mơ mơ hồ xuất hiện với tần suất cao – có phải đều do cùng một thứ gây ra không?

Nhưng rõ ràng đây là một trò chơi sinh tồn, một trò mà Vân Nha có chút hiểu biết: đầy rẫy nguy cơ, sát khí trùng trùng. Vậy tại sao lại xuất hiện những nội dung... bị giới hạn như thế này?

Boss trong phó bản này đúng là biếи ŧɦái.

Nghĩ đến đây, Vân Nha quyết định kể hết những thông tin mà mình có được cho A Nặc:

"Thực ra, vừa rồi tôi lại mơ..."

"Ừm?" Lúc này, giọng điệu của A Nặc đột nhiên nhanh hơn, mang chút vẻ ép buộc:

"Ngài mơ thấy Arthur hay người khác?"

"Hả?" Vân Nha bị câu hỏi cứng rắn, nghiến răng của hắn làm cho mơ hồ. Chẳng phải họ vừa mới thảo luận về vấn đề của phó bản sao?

【Bình luận trên màn hình:】

【Quá kinh điển, cún con đang ghen.】

【Hì hì, vợ cũng muốn biết Vân Nha mơ thấy ai.】

【Một giây trước còn nói chuyện phó bản, một giây sau đội mũ xanh bắt gian. Tôi xin gọi đây là nhân cách phân liệt.】

【Chỉ có mấy con cún xấu tính mới đi ghen thôi. Vân Nha bảo bối là vợ của mọi người! Ai không muốn thì có thể cút ra ngoài!】

"Vừa rồi ngài nói mớ..." A Nặc từng bước ép sát, ngón tay không khách sáo mà đặt lên môi Vân Nha, buộc cậu hé ra đầu lưỡi ửng đỏ:

"Ngài nói đau, còn nói không cần... Ngài mơ thấy ai?"

Một thân hình mềm mại cuộn tròn trong chăn, nhìn gần còn có thể thấy xương quai xanh và làn da nhẵn nhụi mềm mại bên dưới, trắng muốt đến chói mắt.

Cả người đều mang sắc hồng phấn, nhìn thì gầy gò, nhưng ôm vào lòng lại có thể cảm nhận được những phần thịt mềm mại vừa đủ, khiến bàn tay không nỡ rời.

Ở trong lòng hắn, cậu cũng chẳng chịu ngoan ngoãn hơn chút nào. Miệng hé ra tùy ý để người ta hôn, bị đau lại trừng mắt nhìn, mềm yếu mắng vài câu, không ai để ý thì lẩm bẩm một hồi lâu.

Một người vừa nhạy cảm vừa nóng tính như thế, tại sao trong giấc mơ lại trở nên yếu đuối, run rẩy, mang theo dáng vẻ gợi cảm đầy mê hoặc khi bị bắt nạt?