Npc Xinh Đẹp Yếu Ớt

Quyển 1-Chương 12: Cái chết của Công tước

“Không…” Vân Nha từ chối, trong lâu đài còn có người khác, nếu bị nhìn thấy thì ra thể thống gì.

Đặc biệt là mấy người chơi đang lục tung mọi ngóc ngách để tìm manh mối, thêm cả hệ thống lúc nào cũng thích chọc ngoáy cậu, chắc chắn không dễ chịu chút nào.

Dưới sự kiên quyết của Arthur, Vân Nha cuối cùng vẫn bị anh cõng trên lưng, ngoan ngoãn nằm rạp trên vai anh.

Hầm ngầm tối tăm, trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc. Arthur lấy cây nến bên cạnh thắp sáng rồi mới bước vào. Hai bên tường gạch phủ đầy bụi, nhìn kỹ còn thấy cả dấu vết rêu mòn.

Khi bụi bẩn tung lên, Vân Nha định cau mày, nhưng nhìn thấy Arthur vung tay xua tan đám bụi xung quanh, cậu đành im lặng.

“Đây cũng là đạo cụ à?” Vân Nha chọt chọt vào hệ thống đang giả chết: “Thần kỳ thế, tớ có thể mua một cái không?”

Hệ thống đáp: “Đây là ngọc trai trong phó bản biển sâu, phải gϊếŧ boss mới có thể nhận được. Cậu đừng nghĩ mấy thứ viển vông nữa.”

“Ôi,” Vân Nha giả vờ thở dài: “Thật đáng tiếc. Nếu tớ là người chơi thì còn có thể làm nhiệm vụ lấy đạo cụ.”

Hệ thống vừa định phản bác rằng phó bản biển sâu thuộc hàng có tỷ lệ tử vong cao, thì lại nghĩ tới khả năng “câu người” của Vân Nha. Biết đâu cậu chẳng cần gặp nguy hiểm, chỉ cần nhíu mày một cái, boss trong phó bản sẽ vui vẻ dâng đạo cụ cho cậu.

Chẳng lẽ tôi thực sự đã chọn sai người? Hệ thống đáng thương chìm vào dòng suy tư, không đáp lại mấy câu hỏi viển vông của Vân Nha nữa.

“Nơi này lâu lắm rồi không có ai ghé tới.” Arthur vừa vòng qua đống đồ đạc lộn xộn, vừa tìm chỗ đặt chân: “Ngài đừng xuống, ở đây bẩn lắm.”

Vân Nha yêu sạch sẽ, bám chặt lấy Arthur, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe đang chớp chớp: “Chúng ta kiểm tra xem trong này có những gì được không?”

Arthur gật đầu, đá tấm vải nhung dưới chân qua một bên rồi bắt đầu cẩn thận lục lọi dưới ánh nến.

“Thiếu gia đang làm gì thế này?” Một giọng khàn khàn vang lên. Vân Nha ngạc nhiên nhìn về phía hành lang, thấy người quản gia ăn mặc chỉnh tề đang đứng đó. Bóng ông ta kéo dài xuống nền: “Nơi này làm sao có phúc được ngài ghé thăm?”

Một tay của quản gia giấu ra sau lưng, không biết cầm thứ gì. Toàn thân ông ta toát ra vẻ căng thẳng kỳ lạ.

“À,” mắt Vân Nha đảo qua đảo lại: “Tôi chỉ đang trừng phạt anh ta, bắt anh ta nhặt đồ giúp tôi thôi.”

Người quản gia nghe vậy, đôi mắt đυ.c ngầu hơi chuyển động. Trên người Vân Nha sạch sẽ không vướng một hạt bụi, còn Arthur vì phải lục đồ trong đống lộn xộn mà bị bẩn hết. Cúi thấp đầu, Arthur để mặc cậu sai bảo, thật giống một cậu chủ kiêu kỳ đang làm khó người hầu bên mình.

“Nhưng thiếu gia không thể ở đây quá lâu,” quản gia nói, ánh mắt đầy ẩn ý: “Không khí trong này loãng lắm, dễ ngạt thở mà chết.”

“Vậy chúng tôi sẽ ra ngoài ngay.” Vân Nha thử nắm bắt thời cơ, thấp thỏm kéo nhẹ vạt áo của Arthur.

“Để tôi đứng ngoài chờ ngài. Đó là trách nhiệm của người hầu.” Cuối cùng, quản gia nhượng bộ, xoay người rời đi.

Khoảnh khắc ông ta quay lưng, đồng tử Vân Nha co lại. Tay quản gia đang cầm một con dao phay dài. Trên lưỡi dao loang lổ những vết như gỉ sắt, từng giọt chất lỏng nhỏ xuống từ đó.

【Tên NPC này vừa chém ai rồi à? Có ai chết không thế?】

【Chúa ơi, không chỉ bảo bối của tôi bị dọa mà chính tôi cũng giật mình. Xem Vân Nha dụ dỗ người khác mãi quen rồi, đột nhiên gặp một NPC đúng nghĩa lại không biết phải xử lý thế nào…】

【Hú hồn!】

Được rồi, cậu đã nói rồi mà, tại sao lại có thể dễ dàng tìm thấy căn hầm được nhắc tới trong nhật ký như vậy? Thì ra là vì có quản gia – NPC tuần tra.

Vân Nha ngẫm nghĩ, chính nhờ thân phận “con trai công tước” cùng hành vi phù hợp với nhân vật, cậu mới khiến quản gia rời đi. Nhưng nếu gặp ông ta là một người chơi thì sao?

Trước tiên là con đường hầm không khí loãng, đi lại khó khăn, không có đạo cụ thích hợp chắc chắn rất khó vào. Sau đó là một NPC tay cầm dao phay bất thình lình xuất hiện hỏi mục đích, trả lời sai thì có lẽ sẽ bị một dao chém ngay.

Vân Nha không đoán sai. Trong khi cậu đang tính toán, nhóm người chơi đã đυ.ng phải quản gia. Lam Nhã và Lăng Thanh còn bị thương.

Giang Nguyên cùng Lăng Thanh và Lam Nhã đi xuống xem thi thể của công tước Hoa Hồng. Để tránh người quản gia bất ngờ xuất hiện, cả nhóm nấp trong một đường hầm nhỏ hẹp.

“Chỗ này…” Lăng Thanh kinh ngạc nhìn nơi giống như tầng hầm: “Ở đây còn có một nơi như thế này à?”

Khắp nơi chất đầy đồ lặt vặt, bụi bặm dày đặc. Nhưng biết đâu lại tìm được manh mối gì đó.

Giang Nguyên nghiêm mặt: “Vào trong tìm thử xem.”

Lam Nhã nhìn con đường hẹp chỉ đủ một người đi qua: “Tôi sẽ ở đây canh chừng.”

Lăng Thanh bèn cùng Giang Nguyên đi xuống tìm đồ. Trong lúc Giang Nguyên quay lưng về phía họ lục lọi rất nhanh, Lăng Thanh thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn có chút đề phòng người này.

Không cùng người chơi khác đi tìm manh mối đã đành, hắn còn trơ mắt nhìn đồng đội bị gϊếŧ ngay trong phòng chung mà không mảy may phản ứng. Lăng Thanh mím môi, quyết định càng phải đề cao cảnh giác hơn.

Chắc chắn Giang Nguyên cũng đang phòng bị họ. Ngay cả trao đổi thông tin cũng úp úp mở mở.

Trong khi họ đang tìm kiếm, nguy hiểm ập tới. Chưa bao lâu, bóng dáng người quản gia xuất hiện. Một cái bóng gầy dài hiện lên trên nền đất. Vừa trông thấy, Lam Nhã đã lập tức nhắc nhở: “NPC tới rồi!”

Cô lấy đạo cụ phù phép gió ra để kéo dài thời gian cho Lăng Thanh và Giang Nguyên. Nhưng Giang Nguyên lại cướp đường chạy ra trước, thậm chí còn ném một quả cầu lửa về phía họ.

“Chết tiệt!” Lam Nhã chật vật tránh quả cầu lửa cháy rừng rực, kéo Lăng Thanh lăn một vòng trên mặt đất: “Hắn định làm gì vậy? Muốn gϊếŧ người diệt khẩu à?”

Cầu lửa nhanh chóng bén vào đống đồ vật trong tầng hầm. Mấy tấm vải nhung cũ “phừng” một tiếng cháy bùng lên. Lửa lan rất nhanh.

【Cái gì? Tự chạy trước còn cản đường người khác?】

【Đồng đội chết còn hơn mình chết. Trò chơi sinh tồn, chuyện thường thôi.】

【Hắn cất cái gì trong người vậy? Phát hiện được manh mối gì à?】

【Khoan đã, bảo bối của tôi cũng xuống đó! Ai tới bảo vệ bảo bối của tôi với?!】

【…NPC không tấn công lẫn nhau chứ? Mà có ai đem NPC trong phó bản làm bảo bối không vậy…】

【Không cần biết! Vân Nha chính là bảo bối ngoan ngoãn nhất của tôi!】