Tóc của Vân Nha đúng là do Arthur làm giúp, anh tết một lọn tóc nhỏ rồi buộc chung với mái tóc dài màu vàng óng bằng một chiếc dây lụa, trông vừa tinh nghịch lại đáng yêu. Nhưng...
Việc này thì liên quan gì đến việc trừ tà, còn tại sao A Nặc cứ phải nhắc đến Arthur khắp nơi?
Vân Nha cắn răng, cố gắng giải thích: “Là anh ấy tết giúp, tôi không biết buộc tóc cho lắm.”
Cậu còn chưa nói xong, đã cảm giác ngón tay A Nặc không nhẹ không nặng đặt lên vùng hõm nhỏ phía sau gáy, nhẹ nhàng xoa xoa: “Sao chỗ này lại có vết đỏ?”
Vết đỏ? Vân Nha ngẩn người: “Vết đỏ gì cơ?”
Arthur mấy ngày nay đều giúp cậu bôi thuốc, làm sao lại có vết gì được?
“A!” Vân Nha chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị hắn túm ngang eo, nhấc bổng lên, ôm đến trước chiếc gương toàn thân ở góc phòng.
A Nặc giữ lấy cằm cậu, ra hiệu nhìn vào gương: “Nhìn đây.”
Lực tay hắn hơi mạnh, để lại vài dấu tay mờ mờ trên làn da trắng mịn. Vân Nha bị ép nhìn vào gương, đôi mắt ngân ngấn nước: “Cái, cái gì cơ?”
Trong gương rất rõ ràng, cậu lập tức thấy vết đỏ mà A Nặc nói, nằm ở sau gáy, ngay phía trên cổ áo một chút. Nếu không nhìn kỹ thì chẳng nhận ra được.
Vân Nha lúc này vẫn còn trong vòng tay A Nặc, buộc phải ôm cổ hắn để tránh ngã xuống.
Nhìn thấy vết đỏ ấy, cậu cũng hơi ngơ ngác. Vết nhỏ như vậy, không giống do tà linh gây ra, mà lại giống như…
“Là dấu hôn.” A Nặc thẳng thắn trả lời: “Là ai đã lén hôn ngài khi ngài không biết?”
“Tớ không biết.” Vân Nha lắc đầu: “Sao có thể chứ...”
Những ngày qua, ngoài A Nặc thì chỉ có Arthur ở bên cạnh cậu. Nhưng cậu hoàn toàn không có chút ký ức nào về chuyện này.
Thế nhưng A Nặc lại liên tục ép hỏi như thể cậu cố tình giấu diếm.
Rõ ràng là không biết gì, nhưng ánh mắt chất vấn của hắn khiến Vân Nha cảm thấy cực kỳ oan ức.
Do tư thế bị ép buộc, cằm của cậu cọ vào vai A Nặc, còn đôi mắt ươn ướt thì run rẩy, nước mắt tràn ra.
“Tôi thật sự không biết…” Giọng nói của Vân Nha nghẹn ngào, cậu rúc vào vai hắn: “Tôi đã sợ muốn chết rồi, thế mà anh còn hung dữ với tôi…”
Cậu biết mình rất dễ thu hút những kẻ có xu hướng biếи ŧɦái, ở thế giới thực đã từng bị quấy rối, mà vào phó bản này cũng vậy, cứ bị mọi người xoay quanh trêu ghẹo.
Đầu tiên là tà linh không biết từ đâu xuất hiện, rồi đến Arthur và A Nặc – hai người lẽ ra phải nghiêm túc làm nhiệm vụ – cũng không chịu để cậu yên.
Càng nghĩ Vân Nha càng thấy tủi thân, nước mắt cứ thế trào ra, không khách khí chùi sạch vào áo choàng của A Nặc.
“Đừng khóc…” A Nặc cảm nhận được vai áo mình đã ướt một mảng, muốn nâng mặt cậu lên xem thì lại bị gạt tay. Cơn giận trong mắt hắn lập tức tan biến, chỉ còn lại vẻ bất lực: “Tôi không có ý đó…”
Vân Nha chẳng thèm để ý, vẫn im lặng rơi nước mắt.
Cậu khóc rất yên tĩnh, chỉ cúi đầu rơi lệ, ngay cả tiếng nức nở cũng không có, chỉ có sống mũi đỏ ửng, trông vô cùng đáng thương.
“Tôi sai rồi.” Nhìn những giọt nước mắt của cậu, A Nặc chẳng còn chút tức giận nào, giống như ngọn núi lửa ngừng phun trào, chỉ còn lại vài làn khói đen mờ nhạt rồi tắt lịm: “Đừng khóc nữa, tôi không nói nữa được chưa…”
“Vậy sau này anh không được bắt nạt tôi nữa.” Giọng của Vân Nha vẫn đầy vẻ uất ức: “Tôi thật sự rất sợ.”
Người chơi nắm trong tay nhiều thông tin hơn cậu, lại chẳng bị hệ thống ràng buộc làm nhiệm vụ, còn cậu phải đối mặt với đủ loại tà quái trong phó bản.
“Được.” A Nặc lau nước mắt cho cậu, nhìn khuôn mặt trắng hồng, trịnh trọng đáp: “Không khóc nữa, tôi sẽ bảo vệ ngài.”
Vân Nha không còn chút sức lực, để mặc hắn bế mình đặt xuống mép giường: “Anh cứ hôn đi, tôi còn phải về nghỉ ngơi.”
Xong sớm tốt sớm, cậu đỡ tốn thời gian ngủ.
Nhìn Vân Nha ngoan ngoãn tựa vào mình, A Nặc bất giác nuốt một ngụm nước bọt: “Được.”
Bình luận:
【Aaa, tôi vừa thấy gì thế này, gương soi, chênh lệch chiều cao, nước mắt, cái gì cũng có nhưng vẫn thấy thiếu thiếu?】
【Bảo bối của tôi khóc tội quá, đuổi hai con chó xấu xa đi!】
【Kể một câu chuyện cười: vợ khóc hai lần, hai người chơi thần hồn điên đảo, thề sẽ bảo vệ vợ.】
【A Nặc này sao cứ tự ngược mình vậy, một bên thì lôi Arthur ra chất vấn vợ, một bên lại ghen l*иg lộn, thật buồn cười.】
【Bình thường thôi, mấy người không với tới được vợ đều thế cả.】
“Ngài về rồi.” Vân Nha rón rén bước vào phòng, vừa định lén trèo lên giường thì nghe thấy giọng của Arthur.
“Anh vẫn chưa ngủ à?” Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng sáng trong chiếu qua cửa sổ. Nhìn thấy Arthur ngồi bên mép giường, Vân Nha có chút chột dạ, đưa tay gãi mũi.
Arthur không nói gì, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ trách móc khiến cậu càng thêm lúng túng: “Cái đó… xin lỗi, tôi không cố ý làm anh tỉnh giấc.”
Ở bên A Nặc lâu hơn dự tính, thành ra về trễ. Cậu đã từ chối lời đề nghị ở lại của hắn, lén quay về phòng mình.
Không biết tại sao, nhưng khi đối mặt với Arthur, Vân Nha luôn cảm thấy chột dạ.
Hệ thống buông lời đả kích: “Cậu chẳng khác nào gã đàn ông tệ bạc, vui chơi bên ngoài đến khi về nhà thì cảm thấy có lỗi với người vợ của mình.”
Vân Nha khẽ hừ một tiếng: “Tớ không phải đàn ông tệ bạc.”
Cậu chỉ bị hoàn cảnh ép buộc thôi mà.
“Tôi chưa ngủ,” Arthur kéo cậu lại gần mình, nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn luôn đợi ngài.”
Dưới ánh trăng sáng rõ, Arthur có thể dễ dàng nhận ra viền mắt của Vân Nha hơi đỏ, giống như vừa khóc xong. Đôi môi cậu hơi sưng, không cần nghĩ cũng biết ai là thủ phạm.
Nhưng đôi mắt của Vân Nha vẫn trong sáng như vậy, như thể đã được ai đó dỗ dành. Tuy nhiên, ánh mắt ấy lại ẩn chứa sự chột dạ, đến nỗi cậu không dám nhìn thẳng vào anh.
“À…” Vân Nha càng thêm lúng túng, cúi đầu nhìn xuống tấm thảm dưới chân: “Vậy… chúng ta đi ngủ thôi.”
A Nặc đã hôn cậu rất lâu. Chỉ nghĩ đến hình dáng hiện tại của mình thôi cũng đủ khiến Vân Nha hoảng hốt. Cậu không muốn dây dưa quá lâu với chủ đề này, vội kéo Arthur nằm xuống giường: “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Có lẽ vì nhận ra ánh mắt đầy mong chờ của cậu, Arthur cuối cùng cũng không nói gì thêm: “…Thay áo ngủ rồi hãy ngủ.”
Vân Nha gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Được.”
Arthur lặng lẽ quan sát cậu thay một chiếc áo ngủ mềm mại, ngoan ngoãn nằm trở lại vào vòng tay anh và nhắm mắt ngủ. Bản thân anh cũng chậm rãi nằm xuống.
Vân Nha không nhận ra điều gì, nhưng Arthur thì lại khác. Anh từng nhận được một đạo cụ tăng cường khứu giác trong một phó bản, cho phép anh ngửi được mùi hương còn sót lại trên người cậu.
Mùi của A Nặc vẫn rất đậm, gần như bao trùm toàn bộ cơ thể cậu, như thể một tuyên bố chiếm hữu. Không cần nghĩ cũng biết A Nặc đã làm gì để “trừ tà” cho cậu.
Sắc mặt của Arthur trầm xuống đến mức gần như nhỏ ra nước. Anh gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi đó: A Nặc chắc chắn đã viện cớ “trừ tà” để dỗ dành, khiến Vân Nha ngoan ngoãn hạ thấp cảnh giác.
Một thiếu niên xinh đẹp, mềm mại như vậy, ánh mắt lấp lánh nước, làn da trắng hồng phấn nộn. Khi bị A Nặc hôn, chắc chắn cậu sẽ khóc, khóe mắt đỏ au, môi lưỡi bị ép buộc đến mức không thể thốt lên lời phản kháng.
Thậm chí, có khi hắn còn luồn tay vào dưới tà váy ngủ của cậu, tùy ý vuốt ve đôi chân trắng mịn, khiến ngón chân cậu vì không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà co quắp lại.
Đúng rồi, cậu còn đeo cả kẹp giữ váy, một dải lụa ren ôm lấy phần đùi đầy đặn, hằn lên vết đỏ mờ mờ, giống như bị người ta bóp lấy mà để lại.
Cậu chẳng hề có chút đề phòng nào, ngoan ngoãn đến đáng thương, lại mang theo chút rụt rè e thẹn. Chỉ cần dỗ dành đôi ba câu, là có thể tiếp tục bắt nạt cậu.
Người trong lòng anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vô thức áp sát khuôn mặt vào bờ vai anh, hơi thở đều đặn và bình yên.
Dưới ánh trăng như sợi tơ bạc, mái tóc dài của Vân Nha xõa tung, để lộ khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp.
Ngũ quan hài hòa mà diễm lệ, nhưng tính cách lại mềm yếu và nhút nhát. Arthur, người luôn hành động quyết đoán trong các phó bản, lại không biết làm sao trước cậu. Anh sợ mình quá khắt khe sẽ khiến cậu bỏ chạy, nhưng chỉ cần hơi lơ là một chút, cậu lại hấp dẫn những kẻ khác.
Arthur cũng không thể lý giải được, tại sao mình lại để tâm đến một NPC đến như vậy.
Dù hiện tại, cậu đang nằm trong vòng tay anh, nhưng là trở về sau khi bị người khác “đùa giỡn” đến nửa đêm.
Arthur cúi đầu, ôm chặt lấy cậu trong lòng bằng một tư thế không cho phép kháng cự.
Người trong giấc ngủ không hay biết gì, chỉ thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên khe khẽ từ đôi môi.
[Hihi, tôi biết ngay Arthur không thể để A Nặc chiếm lợi một mình mà!]
[Đánh dấu khoảnh khắc Arthur lần đầu tiên hôn được vợ Vân Nha! Chụp ảnh làm kỷ niệm nào!]
[Vân Nha đúng là bậc thầy câu dẫn! Vừa tránh được xung đột, lại khiến mọi người tự nguyện nghe lời!]