Npc Xinh Đẹp Yếu Ớt

Quyển 1- Chương 6: Cái chết của Công tước 6

Một nhóm người tiến vào gác mái.

Gác mái thực chất không có ai ở, ngay cả Vân Nha cũng chưa từng lên đây. Chỉ có gia nhân định kỳ quét dọn, nên bên trong yên tĩnh lạ thường. A Nặc cầm một chiếc đèn đi trước dẫn đường.

Làm theo lời Lăng Thanh, họ kiểm tra mọi ngóc ngách trong các phòng trên gác mái. Dưới thảm, bên dưới các vật trang trí, thậm chí trên bức tường phía sau bàn trang điểm đều khắc đầy những hoa văn kỳ lạ.

Trong lúc làm việc này, những bức tranh treo dọc hành lang cũng nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt đầy ác ý như cảnh cáo những kẻ xâm nhập.

Có những hoa văn được chạm khắc bằng dao, từng nét đều sâu và nặng, giống như người vẽ đã dốc hết sức lực để tái hiện một cách chính xác. Một số khác thì lộn xộn, nét bút vung vẩy, mực vấy ra xung quanh, trông chẳng khác gì một bản nháp cẩu thả.

Vân Nha không hiểu ý nghĩa của những hoa văn đó, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng, cậu đã cảm nhận được sự xui rủi toát ra từ chúng.

Nghĩ đến ác linh bí ẩn lang thang trong tòa lâu đài, cậu bất giác lùi lại gần Arthur.

“Đây là một loại pháp trận dùng để phong ấn ác linh,” A Nặc lên tiếng. “Ác linh, hay còn gọi là quỷ dữ, có thể ký sinh lên con người, khuếch đại tội ác trong lòng họ, khiến họ tự tàn sát lẫn nhau.”

“Những dấu vết này đã tồn tại từ rất lâu rồi, đúng không? Có phải trong lâu đài…” Lăng Thanh chưa kịp nói hết câu, nhưng Vân Nha đã hiểu ý cô muốn nói.

Ác linh không tự dưng xuất hiện, mà số lượng pháp trận dày đặc trong lâu đài đã gián tiếp chứng minh rằng gia tộc Công tước Hoa Hồng từng tiếp xúc với ác linh từ rất sớm và phong ấn nó tại đây.

Lông mi Vân Nha khẽ rung lên, cậu lại nghĩ đến một chuyện.

Các phòng trên gác mái đều có những dấu vết của pháp trận phong ấn ác linh như vậy, thì liệu trong phòng ngủ của cậu có không? Có phải dưới lớp giấy dán tường với họa tiết hoa hồng vàng, tấm thảm len dày, và những món đồ trang trí xa hoa nặng nề kia cũng ẩn giấu những hoa văn vừa thần bí vừa quỷ dị?

Ác linh kia có ý thức không? Nó có phải đang lang thang khắp lâu đài, sống nhờ máu thịt? Hay nó bình thản chọn con mồi, quan sát họ run rẩy dưới sự kiểm soát của mình, rồi mới ra tay khi nỗi sợ hãi đạt đến đỉnh điểm?

“Sao vậy?” Arthur nhận ra cậu đang run rẩy, khẽ hỏi.

“Tôi hơi sợ…” Vân Nha dùng tay áo che mặt, không muốn nhìn cảnh tượng trước mắt nữa. “Nếu nó thực sự ở đây, chẳng phải mọi hành động của chúng ta đều bị nó nhìn thấy sao?”

Ác linh ẩn mình trong bóng tối, còn họ lại hoàn toàn bị động. Có lẽ rất khó để chống lại nó.

Arthur thuận thế ôm cậu vào lòng: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ ngài.”

Vân Nha khẽ “ừm” một tiếng.

[Vân Nha đáng yêu quá! Thánh tình yêu của tôi đây rồi!]

[Bảo bối của tôi sợ đến mức này, nhanh thưởng cho Arthur an ủi cậu ấy đi!]

[Ai hiểu ánh mắt của A Nặc không? Hắn hận không thể kéo Vân Nha vào lòng mình.]

[Đã chứng minh được sự tồn tại của ác linh, vậy A Nặc chẳng phải có cơ hội gần gũi với Vân Nha hơn sao? (Dù tôi cũng thích Arthur với Vân Nha lắm, nhưng A Nặc với cậu ấy thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn hẳn.)]

[Cảm giác "tranh đoạt chính đáng" này thật thú vị…]

Vân Nha nhìn lướt qua bình luận trong livestream, cậu hơi ngượng ngùng, bước ra khỏi vòng tay của Arthur.

“Hệ thống,” cậu khẽ hỏi, “Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành rồi. Tớ có cần giữ Arthur ở lại bên mình không?”

Arthur là người chơi, rõ ràng không cần đối xử tốt với một NPC như cậu. Kết thúc nhiệm vụ thì anh ta có thể tự do khám phá phó bản, không cần phải kè kè bên cậu mãi.

“Không tốt sao?” Hệ thống đáp. “Anh ta chăm sóc cậu rất tận tình mà.”

Vân Nha cau mày: “Ý gì vậy?”

“Cậu yếu đuối thế cơ mà,” hệ thống nói, như thể không nhận ra sự lúng túng của cậu. “Ngay từ đầu đã nhờ anh ta mang tất, sau đó còn nhờ mặc đồ. Chỉ cần có chút vết đỏ là than đau, chẳng phải muốn người khác quan tâm sao?”

“Hệ thống!” Vân Nha đỏ mặt, vô thức nâng giọng. “Tớ không có làm vậy!”

Nói cái gì mà nhờ Arthur mang tất, thoa thuốc cho mình, như thể cậu quá mức làm nũng vậy.

Cậu không hề yếu đuối như thế, tất cả là tại ác linh!

Hệ thống thật quá đáng, nếu không phải bị kéo vào trò chơi này, Vân Nha tức giận nghĩ, thì cậu làm sao phải hành xử như vậy chứ?

Vân Nha quyết định sẽ "chiến tranh lạnh" với hệ thống, thậm chí không thèm để ý đến Arthur nữa.

“Thiếu gia?” Thấy Vân Nha đột nhiên quay người, cơ thể mềm mại rời khỏi vòng tay mình, Arthur luống cuống: “Ngài làm sao thế?”

Rõ ràng lúc nãy còn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hơi thở thơm ngát thổi qua tai, vậy mà giờ đã nổi giận rồi?

“Đừng quan tâm tôi.” Lúc này Vân Nha mới nhớ ra nhân vật của mình là một cậu chủ nhỏ kiêu căng ngạo mạn, liền vô lý trút giận lên Arthur.

Cậu quay đầu đi, nhưng vẫn để lại một tia ánh mắt liếc nhìn Arthur đang cuống cuồng quanh mình.

Thôi được, Arthur thở dài. Khi cần, Vân Nha sẽ như một chú mèo nhỏ, nép vào lòng anh làm nũng. Nhưng lúc không cần, cậu lại giận dỗi chẳng rõ lý do.

Arthur cũng không biết mình đã làm gì khiến cậu phật ý.

A Nặc triệu tập người hầu của giáo hội đến, cùng họ bận rộn cả ngày trên gác mái, chuẩn bị nghi thức trừ tà và xử lý cơn điên loạn của Tôn Khang.

Trong lúc đó, Vân Nha và Arthur ở trong thư phòng chơi một buổi chiều cái trò “anh nhìn tôi, tôi không nhìn anh”, rồi “anh không nhìn tôi, tôi lại nhìn anh”.

Đến khi A Nặc nghỉ tay, hắn đến tìm Vân Nha để tiếp tục nghi thức trừ tà còn dang dở.

Lần này, nghi thức được thực hiện trong phòng của A Nặc. Vân Nha đứng lưỡng lự ở cửa rất lâu, mãi đến khi hắn tự mình mở cửa dẫn cậu vào mới chịu bước vào trong.

“Anh…” Vân Nha nhớ lại lần trước bị hôn đến nghẹt thở, lắp bắp: “Anh nhẹ tay thôi, được không?”

Trong phòng khá tối, A Nặc chỉ thắp sáng một chiếc đèn tường. Ánh nến vàng nhạt chập chờn, ánh sáng đổ bóng trên mái tóc vàng óng của cậu.

Đôi môi đỏ thắm của Vân Nha hơi hé mở, thốt ra những lời khiến lòng người rung động.

A Nặc biết đôi môi tựa hoa hồng kia mềm mại đến nhường nào, ngọt ngào và mê hoặc. Chỉ cần cắn nhẹ và chà xát một lúc cũng đủ khiến gương mặt Vân Nha đỏ bừng.

Nếu tiến thêm một bước, cạy mở hàm răng, hắn sẽ được thưởng thức hương vị ngọt ngào hơn nữa.

Nhưng Vân Nha vừa yếu ớt vừa bướng bỉnh, chắc chắn sẽ đưa tay đẩy hắn ra, nếu bị giữ chặt tay lại thì sẽ đá, đúng là khó chiều chết đi được.

Vẫn phải từ từ… A Nặc liếʍ nhẹ vòm miệng, cảm thấy một góc trái tim như bị lông vũ khẽ lướt qua, ngứa ngáy không thôi.

“Không vội,” A Nặc nói, “Ngài ngồi xuống trước, kể cho tôi nghe chi tiết chuyện lần trước gặp phải ác linh đi.”

Yêu cầu này cũng hợp lý. Vân Nha ngẩn ra một chút, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài lót đầy đệm mềm mại.

“Tôi…” Cậu có phần tin tưởng A Nặc, nhưng bảo kể lại từng chi tiết vẫn khiến cậu ngượng ngùng: “Lần đầu tiên là khi tôi đang tắm. Tôi định chợp mắt một lát, thì phát hiện mình đột nhiên không thể cử động được.”

“Có thứ gì đó quấn lấy tay chân tôi, muốn kéo tôi chìm xuống nước,” sắc mặt Vân Nha tái nhợt, “Tôi muốn kêu cứu, nhưng đến cả lời cũng không thể thốt ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị nhấn chìm trong nước.”

“Đừng sợ.” A Nặc an ủi cậu kịp thời: “Tôi ở đây rồi, ngài sẽ không sao đâu.”

Nghe vậy, Vân Nha thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng kể tiếp: “Còn một lần nữa… chính là hôm qua, lúc anh đến tìm tôi.”

“Tôi đang nói chuyện, thì cảm giác có thứ gì đó quấn lấy chân mình, rất lạnh, giống như lần trước, cả người đều không cử động được.” Cậu cắn môi, giọng nói có chút run rẩy.

A Nặc trầm ngâm gật đầu.

“Chỉ vậy thôi.” Vân Nha lấy hết dũng khí kể xong, rồi bất an chờ đợi câu trả lời của A Nặc.

Việc nhờ hắn trừ tà là cần thiết. Một phần vì cậu thật sự sợ ác linh, phần khác vì người chơi cũng có thể nghi ngờ cậu – một kẻ bị ác linh ám, nên không thể không cẩn thận.

“Nó đã bám lấy cậu rồi,” A Nặc đưa ra câu trả lời nằm trong dự đoán: “Chúng ta phải nhanh chóng xóa bỏ dấu vết của nó trên người cậu.”

“Vì sao?” Mặc dù đã đoán được câu trả lời, nhưng Vân Nha vẫn cảm thấy thất vọng: “Sao lại là tôi?”

Cậu rõ ràng là vô tội bị cuốn vào trò chơi này, chẳng phải là người chơi, chỉ là một NPC mới được bổ nhiệm, có gì đặc biệt đâu?

A Nặc lại cười, đưa ra một câu trả lời khiến Vân Nha không thể hiểu nổi: “Đương nhiên là vì ngài rất thơm.”

Là thứ hương thơm thấm vào tận linh hồn, từ da thịt đến xương cốt, mỗi cm da thịt đều nhuốm đầy mùi ngọt ngào khiến người ta phát cuồng, đương nhiên sẽ thu hút ác linh, khiến nó không thể quên.

“Thơm?” Vân Nha không hiểu: “Thơm gì cơ?”

Cậu đâu có xịt nước hoa, sao A Nặc lại nói cậu có mùi thơm?

A Nặc đưa tay, nhẹ nhàng vẽ lên khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ của cậu, khuôn mặt càng thêm đáng thương vì đôi mắt mở to: “Arthur không nói ngài rất thơm sao?”

Một món ngọt thơm như vậy, người tham lam như anh ta lại chưa từng nếm thử sao?

Vân Nha mặt đỏ bừng: “Sao anh lại nói mấy câu kỳ lạ thế?”

Cậu rõ ràng đang hỏi A Nặc, thế mà hắn lại nói ra những lời kỳ quái như vậy, cứ như là anh Arthur và cậu rất thân thiết vậy.

Và mỗi khi nhắc đến anh Arthur, Vân Nha lại cảm thấy ngượng ngùng, không thể giải thích vì sao trong lòng lại thấy khó chịu.

【Tôi muốn gọi Vân Nha là cao thủ câu cá, luôn tránh đề cập đến con cá khác trước mặt cá mình nuôi, đây cũng là một đức tính tốt.】

【Sao tôi thấy Vân Nha quá thành thục vậy, có phải đang muốn câu tôi vào không?】

【Mọi người có để ý không, kỳ thực ác linh mới là người thắng cuộc trong cuộc sống, lần đầu tiên đã thẳng thắn với Vân Nha, lần thứ hai còn công khai play, chết cũng không hối tiếc.】

Đương nhiên Vân Nha chọn cách bỏ qua chuyện những ngày qua cậu và Arthur ăn cùng nhau, ở chung, có người giúp cậu mặc đồ, bôi thuốc, thậm chí ăn cơm cũng phải được người khác đút cho.

A Nặc thấy cậu ngượng ngùng, chuyển chủ đề: “Vậy chúng ta tiếp tục trị liệu nhé.”

Vân Nha ngượng ngùng gật đầu.

“Lại đây,” A Nặc thì thầm bên tai cậu: “Ngồi lên đùi tôi.”

“Á?” Vân Nha ngây ra, vành tai đỏ bừng.

“Tiếp xúc gần sẽ có hiệu quả điều trị tốt hơn,” A Nặc nghiêm túc nói: “Lại đây.”

Vân Nha thực ra rất sợ những người nghiêm túc như vậy, nhưng không hiểu sao lại tự giác làm theo lời A Nặc, ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn.

“Rất ngoan,” A Nặc cười khẽ hai tiếng đầy ẩn ý, nắm lấy gáy cậu, ngón tay luồn vào tóc dài của Vân Nha: “Tóc này là Arthur làm cho ngài à?”

Dưới tay hắn là vùng da cổ ấm áp và mềm mại của Vân Nha, đường cong quyến rũ biến mất trong chiếc áo sơ mi ren cứng cáp, để lại một mảng bóng mờ không rõ ràng.

Vân Nha ngồi rất ngoan, ngồi nghiêng trên đùi hắn, xấu hổ quay đầu đi, nhưng lại khiến A Nặc nhìn rõ vết đỏ mờ mờ trên làn da mềm mại ấy.

Con ngươi của A Nặc đột nhiên co lại.