“Diễn xuất, diễn xuất, diễn xuất!!!” Giọng của An Hoài Dân nghe như sắp bùng nổ: “Cô muốn làm mẹ của minh tinh đến thế sao? Cô có biết mấy năm nay mình đang làm cái gì không? Năm năm rồi cô làm được trò trống gì không? Học thì học không xong, muốn làm minh tinh thì chỉ chụp được vài cái ảnh vớ vẩn. Giờ khó khăn lắm mới lên được lớp 12, cô lại bảo nó đi đóng phim? Cô dạy con kiểu gì vậy? Cô ra đường mà hỏi! Có ai làm mẹ như cô không!!”
“Anh cũng biết là năm năm rồi sao?” Giọng Vương San San khàn đặc, có vẻ như đã khóc: “Anh đi công tác bao nhiêu năm, anh tự tính xem. Cả năm trời anh về được mấy ngày, anh đếm trên đầu ngón tay đi! Không phải anh nói được thăng chức sao? Không phải anh nói được chuyển vào tuyến kinh doanh tốt sao? Thế tiền đâu? Mười năm trước gửi về hai nghìn tệ một tháng, mười năm sau vẫn chỉ hai nghìn tệ. Anh có biết con gái anh giờ cao bao nhiêu không? Anh có biết học phí, tiền quần áo, tiền sinh hoạt một năm là bao nhiêu không? Anh có biết học đại học cần bao nhiêu tiền không?”
“Nếu không có con gái anh chụp mấy cái ảnh vớ vẩn đó, anh nghĩ mẹ con tôi ăn bằng gì?” Giọng Vương San San nghẹn lại nhưng đầy quyết liệt: “Tôi không sợ ra đường hỏi, anh có giỏi thì ra đường mà hỏi, có ai làm bố như anh không? Anh có tư cách gì mà dạy tôi cách nuôi con? Tôi dạy con có gì sai? Cái gì mà học không được? Anh tưởng đậu trường Nhất Trung dễ lắm sao? Anh tưởng thi vào học viện điện ảnh dễ lắm sao?”
"Rầm!" Một tiếng động lớn vang lên, đèn cảm ứng ở cầu thang sáng bừng cả ba tầng.
An Cửu Cửu mím môi đứng trong hành lang, Trì Thác đứng cạnh cô, cả hai đều im lặng.
“Ông đây làm việc vất vả nuôi cô và con ăn mặc đầy đủ!” Giọng An Hoài Dân thở hổn hển, gầm lên: “Cô còn nói tôi không đủ tư cách dạy con gái sao?!”
“Hôm nay tôi nói rõ ở đây, nếu cô dám đưa nó đi đóng phim, tôi sẽ gϊếŧ cô! Cùng lắm là không sống nữa! Cưới phải người như cô, tôi thà không lấy vợ còn hơn!”
Lại một tiếng “Rầm!” nữa, chiếc đèn cảm ứng vừa tắt lại như bị dọa, lóe sáng một cái rồi bật sáng trở lại.
Vương San San gào khóc nức nở, trong nhà vang lên tiếng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng.
An Cửu Cửu mím môi chạy lên cầu thang, đẩy cửa nhà.
Ba mẹ cô đang đứng trong phòng khách, sàn nhà ngổn ngang chén đĩa vỡ tan tành.
“Đừng sống nữa.” An Cửu Cửu bình thản nói trong ánh mắt đầy ngạc nhiên bố mẹ: “Cùng nhau chết đi là vừa.”
Giọng cô nhẹ nhàng, gương mặt cũng bình thản.
“Việc con có đóng phim hay thi đại học liên quan gì đến bố?” Cô nhìn An Hoài Dân: “Con thi lên cấp hai, bố chê điểm con không đủ để vào lớp trọng điểm rồi mắng mẹ con một trận.”
“Thi vào cấp ba, bố lại bảo điểm con chỉ đủ vào ban 11, con gái thì chỉ là đồ vô dụng rồi mắng mẹ con thêm một trận.”
“Một tháng bố gửi về hai ngàn tệ, giờ học sinh một tháng tiền ăn đã hết một ngàn rồi. Bố thử ra ngoài hỏi xem hai ngàn của bố đủ để mẹ con con ăn gì, mặc gì?”
“Con không công nhận bố nuôi con nên tốt nhất bố cũng đừng dạy con.”