Đây là lần đầu tiên cô được cầm một thứ gọi là kịch bản. Trước đây khi đi đóng vai phụ cho đoàn phim, mọi thứ đều được tính theo ngày. Hôm đó nhân viên chỉ vào một dấu gạch trên mặt đất, bảo cô đứng ở đây, đi qua đó hoặc ngã xuống đó, hoặc nghe tín hiệu thì bóp vỡ túi máu giả trên người, tất cả đều là những việc như vậy. Đây là lần đầu tiên cô được nghiêm túc chuẩn bị một buổi thử vai trong vòng một tháng.
Cô rất muốn chia sẻ niềm vui này với Trì Thác nhưng rõ ràng anh chẳng muốn nhận.
Cô đã đưa kịch bản ra trước mặt anh nhiều lần nhưng anh cứ làm như không thấy, một lần cũng chẳng thèm xem qua.
Cuối cùng anh còn ép cô phải làm lại toàn bộ các dạng bài sai. Cô bĩu môi cố tình làm nũng, anh nhíu mày lườm cô.
Vì vậy đôi khi An Cửu Cửu nghĩ có lẽ Trì Thác là ông bố sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cô. Vì bố ruột của cô gần như không tham gia vào quá trình trưởng thành của cô nên ông trời đã sinh cho cô một "ông bố" khác.
Tất nhiên những lời này An Cửu Cửu không dám nói trước mặt Trì Thác. Cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn làm xong bài tập, nhìn đồng hồ thì đã 11 giờ 10 phút tối.
Trong suốt thời gian đó, mẹ cô không gọi lấy một cuộc điện thoại.
Trì Thác cũng không, điện thoại của anh vẫn tắt màn hình.
“Có khi nào hôm nay mẹ tớ lại đi đến phim trường không?” An Cửu Cửu không thể tin được: “Chẳng phải đã nói là để tớ có một tháng chuẩn bị thử vai rồi sao!”
Cách Vọng Thành khoảng năm, sáu chục cây số có một phim trường. Khi rảnh rỗi Vương San San thường hay đến đó phát danh thϊếp. Đôi khi gặp được cơ hội làm việc, bà sẽ ở lại đó qua đêm.
Lúc hơn 11 giờ tối mà không liên lạc với cô, khả năng lớn là đang ở phim trường.
“Không phải tháng này bố tớ lại không gửi tiền sinh hoạt đấy chứ…” An Cửu Cửu nhíu mày.
“Mẹ tớ không liên lạc là vì hôm nay bà ấy ở bệnh viện chăm sóc người bệnh.” Trì Thác cắt ngang dòng suy nghĩ của An Cửu Cửu, nhìn đồng hồ rồi cũng hơi nhíu mày: “Không sao, đừng sợ, tớ đưa cậu về.”
Trong kỳ nghỉ hè, học sinh chuẩn bị lên lớp 12 thường học thêm nhưng lớp buổi tối thường kết thúc lúc 8 giờ. Họ chỉ mất khoảng 10 phút để về đến khu dân cư nên bài tập thường làm xong lúc 10 giờ, cùng lắm là 10 giờ rưỡi. Nhưng hôm nay đã muộn thế này mà Vương San San vẫn chưa gọi, điều này cũng khiến Trì Thác có chút lo lắng.
Ngoài đường không tiện đi sát bên nhau, Trì Thác đội mũ lưỡi trai như một kẻ khả nghi, đẩy xe đạp đi sau An Cửu Cửu. May mà giờ này khu dân cư gần như không có ai, chỉ vài phút là đến tòa nhà số 22 nơi An Cửu Cửu sống.
Họ lập tức hiểu vì sao Vương San San không liên lạc với An Cửu Cửu.
Nhà của An Cửu Cửu ở tầng ba, trong một tòa nhà cũ không có thang máy, tầng không cao. Nếu mở cửa sổ, tiếng cãi nhau có thể vọng xuống tận tầng một.
An Hoài Dân đã trở về và đang cãi nhau to với Vương San San.
Đã hơn 11 giờ đêm, cửa sổ và cửa ra vào của các nhà khác đều đóng kín, chỉ có ba mẹ cô là không hề bận tâm đến việc làm phiền hàng xóm, cứ thế cãi nhau không ngừng nghỉ.