An Hoài Dân tức điên, xông đến giơ tay tát thẳng vào mặt An Cửu Cửu rồi quay sang chửi cô và Vương San San: “Cô dạy con kiểu gì thế hả?! Đây là đứa con ngoan cô dạy đấy à?!”
Cú tát khiến đầu An Cửu Cửu lệch sang một bên. Trì Thác từ cầu thang lao lên, chắn trước mặt cô.
An Hoài Dân sững người một chút rồi cười khẩy.
“Mẹ nó.” Ông ta nhổ nước bọt, nói: “Đây là đứa con gái cô bảo đi học thêm à? Đi với nó? Gần nửa đêm rồi, đây gọi là học thêm sao?”
“Cô có nghe thấy người ta nói gì sau lưng bọn nó không?” Lời của An Hoài Dân ngày càng khó nghe: “Cô còn muốn đào tạo con gái làm minh tinh sao? Nửa đêm nửa hôm đi với con trai của một thằng nghiên cứu viên nát rượu, bảo sao điểm số chẳng lên được, tâm trí nó dồn cả vào chuyện này rồi!”
Vừa nói, ông ta vừa định kéo An Cửu Cửu. Vương San San tóc tai rũ rượi lao tới kéo tay ông ta, cả căn phòng rơi vào hỗn loạn. Trong khi đó Trì Thác giữ lấy cổ tay An Hoài Dân.
Giọng anh rất bình tĩnh: “Chú à, muộn rồi.”
Nhưng tay anh lại dùng lực mạnh khiến cả cánh tay của An Hoài Dân bị bẻ ngược, đau đến mức ông ta hét lên.
“Buông ra, thằng khốn này!” Ông ta cố dùng tay kia tát Trì Thác.
Trì Thác tránh được, tay càng siết chặt hơn.
An Hoài Dân đau đớn, mồ hôi lạnh tuôn ra, bàn tay kia vùng vẫy trong vô vọng. Vừa vùng vẫy, ông ta vừa la lớn: “Thằng nhãi con này, mày định đánh người à?! Mẹ kiếp, không báo cảnh sát sao? Côn đồ xông vào nhà đánh người rồi! Cứu mạng! Gϊếŧ người rồi!”
Ông ta thật sự không biết xấu hổ, la hét đến mức cả tầng nhà đều mở cửa nhìn ra.
“Đủ chưa?” An Cửu Cửu cúi đầu, hai tay nắm chặt, một bên má sưng đỏ, mắt nhìn chằm chằm vào An Hoài Dân.
Vương San San như nhận ra điều gì đó, tay kéo An Hoài Dân cũng buông lỏng, ánh mắt đầy hoang mang nhìn con gái.
Nhưng An Cửu Cửu không nhìn mẹ, chỉ nhìn vào ông bố ruột của mình: “Trong lòng bố bẩn, đừng nghĩ người khác cũng bẩn như vậy.”
Cô biết mình không nên nói điều đó vì Vương San San từng nắm tay cô, nói rằng cô chưa đủ 18 tuổi, không được nói ra.
Nhưng giờ đây, một bên má cô đau rát, trên mặt mẹ cô cũng có dấu năm ngón tay hằn đỏ, còn ông bố ruột này lại đứng chễm chệ trong nhà, nói những lời khó nghe như thế.
Cô không thể kiềm chế.
Vậy nên cô nói ra: “Có phải cô nhân tình bên ngoài của bố cuối cùng cũng có thai rồi hay chính cô ta xúi bố ly hôn với mẹ tôi?”
Cả tòa nhà trở nên yên lặng. Những người định mở cửa ra xem chuyện gì đang xảy ra hay muốn can ngăn đều dừng lại, ánh mắt tập trung vào Trì Thác, chủ của căn hộ 301 hiếm khi xuất hiện. Sắc mặt anh lúc này giống như vừa nuốt phải một quả trứng đà điểu sống.
Kinh hãi và bối rối.
Vương San San ngồi bệt trên sàn, vẻ mặt trống rỗng, đờ đẫn.
Đây vốn dĩ là một bí mật không nên nói ra.
Bà đã biết An Hoài Dân có người phụ nữ khác bên ngoài từ lâu. Người đó sống tại thành phố mà An Hoài Dân được điều công tác tới, chỉ cách Vọng Thành vài giờ lái xe. Họ sống chung với nhau, An Hoài Dân có một ngôi nhà riêng ở đó.