Khi Thời Trạch bước vào phòng hiệu trưởng, bên trong có hai người mặc quân phục chỉnh tề đang chuẩn bị rời đi. Thấy Thời Trạch bước vào, cả hai đều quay sang nhìn cậu.
Vì Hạ Sâm nên Thời Trạch cũng hiểu biết đôi chút về quân nhân, nhìn qua cũng biết hai người này không phải quân nhân bình thường. Cậu vẫn chỉ giữ vẻ bình tĩnh, hơi nghiêng người nhường lối.
Hai người kia hơi dừng lại, một người ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thời Trạch, người còn lại cũng có chút tò mò quan sát cậu.
Thời Trạch như không để ý, gương mặt vẫn lạnh nhạt.
Khi lướt qua nhau, người kia còn quay lại nhìn Thời Trạch thêm một cái, nhưng cậu chỉ bước thẳng vào trong, không thèm bận tâm.
Đợi đến khi hai người họ đã đi xa, Thời Trạch mới chợt nhận ra quân phục của hai người kia trông rất quen mắt, quân hàm trên vai cũng không thấp. Có lẽ họ là những trợ thủ đắc lực bên cạnh Hạ Sâm.
Cậu khựng bước, định quay lại gọi họ để nhờ họ nhắn giúp Hạ Sâm nghe máy của mình. Nhưng nghĩ ngợi một chút, thấy họ đã đi xa, cuối cùng Thời Trạch từ bỏ ý định.
“Thưa thầy hiệu trưởng, thầy gọi em ạ.”
Thời Trạch nhìn hiệu trưởng Đường của Đại học Đế Tinh với thái độ kính cẩn.
Hiệu trưởng Đường là người đức cao vọng trọng, không chỉ vì xuất thân quyền lực, mà còn bởi kiến thức uyên thâm và nhiều thế hệ học trò thành đạt. Ông rất được kính trọng và yêu mến trong giới học thuật, cũng là người thầy kính yêu của nhiều thế hệ sinh viên Đại học Đế Tinh.
Khi Thời Trạch còn học cấp ba, cậu đã từng gặp thầy Đường. Chính thầy là người biết được niềm đam mê của cậu với lĩnh vực sinh học và di truyền nên đã đích thân mời cậu thi vào chuyên ngành Sinh vật học tại Đại học Đế Tinh.
Chỉ là, cậu bất ngờ bị người xuyên không chiếm đoạt cơ thể suốt ba năm, khiến danh tiếng của cậu tại trường bị hủy hoại hoàn toàn, làm thầy Đường thất vọng.
Hiệu trưởng Đường thấy Thời Trạch đã thay đổi rất nhiều mà trong lòng nhẹ nhõm đi hẳn. Hai năm qua, Thời Trạch gây ra không ít chuyện, nhưng ông vẫn không bỏ rơi cậu. Dẫu vậy, khi ngày càng có nhiều người yêu cầu cho cậu thôi học, ông cũng sắp không giúp cậu được thêm nữa. Vụ việc “gian lận” lần này là cơ hội cuối cùng ông dành cho Thời Trạch. May thay, cuối cùng cậu cũng tỉnh ngộ, chịu học hành nghiêm túc trở lại.
Ông nghiêm nghị nói: “Thời Trạch, em có biết hôm nay em suýt đã bị đuổi học rồi không?”
Thời Trạch ngoan ngoãn nhận lỗi: “Em biết ạ.”
Hiệu trưởng Đường giận dữ trách mắng: “Chỉ vì mấy chuyện tình cảm vớ vẩn mà em đòi sống đòi chết, đánh nhau, uống rượu, trốn học, sống chẳng ra thể thống gì cả. Em không còn chút tự trọng nào sao?”
Thời Trạch cúi đầu: “Trò biết lỗi rồi ạ.”
Hiệu trưởng nghe cậu nói vậy thì cuối cùng cũng thực sự thở phào nhẹ nhõm. Ông chỉ vào cậu: “Tốt nhất là em thật sự biết hối lỗi."
Một tài năng sáng giá như vậy, dù mấy năm qua không học hành nghiêm túc ngày nào nhưng vẫn đạt điểm tuyệt đối trong bài thi khó nhằn. Nếu ngay từ đầu cậu chịu học hành chăm chỉ, không biết đã gặt hái bao nhiêu giải thưởng danh giá rồi.
“Giáo sư Chu và giáo sư Nghiêm đều nhận thấy năng lực của em, sẵn sàng nhận em làm đệ tử. Em nhất định phải biết trân trọng cơ hội này.”
“Em không còn nhỏ nữa. Nếu cứ tiếp tục như trước thì tương lai sẽ ngày càng tệ hại đấy!”
“Em hãy về suy nghĩ kỹ lời thầy nói đi.”