Sau Khi Ly Hôn Với Nguyên Soái

Chương 18: Khí đen mịt mờ

Những điều này đã hoàn toàn đảo lộn ấn tượng của Trâu Hải Dương về Thời Trạch, khiến cậu ta bứt rứt khó chịu như bị mèo cào vào tim vậy. Cậu ta rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại bị những việc Thời Trạch từng làm cản trở, khiến cậu ta lưỡng lự không biết có nên bắt chuyện hay không. Thế là cậu ta cứ nhìn chằm chằm Thời Trạch suốt dọc đường đi nhưng không nói gì.

Thời Trạch bây giờ rất nhạy bén, sao không biết sự quan sát và đánh giá của Trâu Hải Dương cho được. Nói thật, cậu nhìn mà cũng thấy khó chịu thay cho cậu ta.

Thời Trạch dừng bước, nhìn cậu ra: “Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Trâu Hải Dương giật mình, vội lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không có gì cả.”

“Vậy thì đừng nhìn chằm chằm tôi nữa.”

Ai thèm nhìn cậu chứ! Trâu Hải Dương định phản bác, nhưng nghĩ lại mình đúng là lén nhìn Thời Trạch nên lập tức đỏ mặt vì xấu hổ.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Trâu Hải Dương, Thời Trạch khẽ nhếch môi cười. Ai mới là người xấu hổ hơn đây?

Nhưng mà...

Ánh mắt Thời Trạch nhìn Trâu Hải Dương bỗng trở nên sắc bén, quét một vòng quanh ấn đường và đỉnh đầu cậu ta, rồi hỏi: “Dạo gần đây cậu đi đâu?”

Trâu Hải Dương hơi mơ màng: “Hả?”

Nhìn ánh mắt sắc lạnh của Thời Trạch, sống lưng cậu ta bất giác lạnh toát, vô thức trả lời: “Tôi chỉ đi học ở trường thôi mà.”

Đi học ở trường mà sao ấn đường lại đen, trên đầu giăng khí đen mịt mù? Đây rõ ràng là dấu hiệu gặp đại họa, chắc chắn là đã chọc phải thứ gì đó không hay.

Khi linh hồn của Thời Trạch được dưỡng trong cổ ngọc, cậu đã học được rất nhiều tri thức đã thất truyền từ thời hồng hoang, di sản của Đạo môn. Trong thời đại tinh tế, khoa học của nhân loại đã phát triển đến mức đáng sợ, những thứ thuộc về Đạo môn này đã thất truyền từ lâu, ngay cả ghi chép cũng chỉ là vài dòng ngắn ngủi. Giới học thuật luôn cho rằng đây chỉ là hoạt động mê tín của thời xưa, không có giá trị nghiên cứu. Thời Trạch trước đây cũng nghĩ như vậy, cho đến khi thân thể bị người xuyên không chiếm giữ, linh hồn cậu bước vào cổ ngọc mới biết rằng suy nghĩ trước kia của mình là quá nông cạn.

Sau khi linh hồn quay trở lại thân thể, những thứ nhìn thấy cũng khác với lúc ở trạng thái linh hồn. Cậu tưởng mình không còn thấy được những thứ đó, không ngờ lại gặp phải trên người Trâu Hải Dương.

Ánh mắt của Trâu Hải Dương trong trẻo, sáng rỡ dễ đoán, có vẻ không phải người xấu làm việc xấu để gặp quả báo.

“Tôi vào phòng hiệu trưởng một lát thôi, cậu đừng đi lung tung, chờ tôi ra.”

Trâu Hải Dương ngơ ngác gật đầu, đợi đến khi phản ứng lại thì cả người đều cứng đờ. Tại sao mình lại nghe lời Thời Trạch như vậy nhỉ? Thời Trạch hỏi gì cậu ta đáp nấy, Thời Trạch bảo chờ thì cậu ta chờ luôn? Chẳng lẽ Trâu Hải Dương này không cần thể diện nữa sao! Đáng ghét, Thời Trạch coi mình là tiểu đệ để sai bảo chắc?

“Không đời nào mà tôi...”

“Đến rồi.”

Trâu Hải Dương đang định tức giận phản bác rằng mình tuyệt đối sẽ không chờ Thời Trạch thì phát hiện đã đến phòng hiệu trưởng. Thời Trạch gõ cửa, người bên trong nhanh chóng

Trâu Hải Dương: “...”

Đáng ghét, vậy rốt cuộc là mình nên chờ hay không chờ đây!

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu ta thậm chí đã quay người định rời đi, nhưng rồi lại bực bội quay lại, tức tối khoanh tay, dựa vào bức tường bên ngoài phòng hiệu trưởng.

“Mình chờ vì mình là người giữ lời, chứ không phải vì sợ Thời Trạch đâu.”