Sau Khi Ly Hôn Với Nguyên Soái

Chương 20: Vẽ bùa

Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Thời Trạch đứng lặng một lúc rồi đi về phía Trâu Hải Dương.

Cậu ta đang ngồi xổm bên tường, chăm chú nhìn hàng kiến bò qua góc tường, vẻ mặt nghiêm túc chẳng khác nào đứa trẻ ba tuổi.

“Kiến đẹp lắm à?”

“Cũng ok.”

Trâu Hải Dương trả lời, rồi chợt đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Thời Trạch: “Cậu ra từ lúc nào?”

Thời Trạch nhìn lướt qua chỗ kiến, đáp: “Lúc cậu đang nhìn lũ kiến.”

Trâu Hải Dương: “...”

“Đi thôi, đi cùng tôi tới một nơi.” Thời Trạch nói xong liền quay lưng bước đi.

Trâu Hải Dương vội chạy theo: “Đi đâu? Không đúng, cậu bảo tôi đi thì tôi phải đi chắc? Mất mặt chết đi được!"

Thời Trạch không dừng bước: “Cậu không sợ chết thì khỏi đi theo tôi cũng được.”

Trâu Hải Dương như vớ được thóp, trừng mắt nhìn Thời Trạch: “Cậu đe dọa tôi đó sao? Đúng là cậu muốn làm gì tôi mà!”

...

Trâu Hải Dương đi theo Thời Trạch quanh thành phố cả buổi, mua đủ thứ đồ, cuối cùng hai người ngồi trong phòng riêng của một quán cà phê yên tĩnh. Lúc này, Trâu Hải Dương vẫn không hiểu tại sao mình lại ngoan ngoãn như vậy, thật sự đi theo Thời Trạch nửa vòng thành phố! Nhìn đống đồ Thời Trạch mua nào là gỗ đào, dao khắc, chu sa, giấy vàng, bút lông, cậu ta càng ngơ ngác.

Gỗ đào và dao khắc mua ở cửa hàng điêu khắc, còn chu sa, giấy vàng, bút lôиɠ ʍυa ở cửa hàng quà lưu niệm của bảo tàng, bị bỏ xó đầy bụi trong góc. Thời đại tinh tế này rồi làm gì có ai còn hứng thú với mấy thứ này chứ?

“Cậu mua những thứ này làm gì?” Trâu Hải Dương không hiểu nổi, nghi ngờ Thời Trạch lại đổi cách quậy phá, làm màu nên cảnh giác nhìn cậu.

Thời Trạch không để ý đến cậu ta. Sau khi xử lý xong những thứ đã mua, cậu dùng bút lông vẽ lên giấy vàng. Đây là lần đầu tiên cậu vẽ bùa thực thể, làm hỏng mấy tờ mới vẽ được một tờ hài lòng.

Trâu Hải Dương nhìn cậu vẽ bùa như rồng bay phượng múa, há hốc mồm kinh ngạc: “Thời Trạch, cậu còn biết viết cổ văn sao?!”

Thời Trạch cất bút, đợi mực chu sa trên lá bùa khô thì gấp gọn, đưa cho Trâu Hải Dương.

Trâu Hải Dương sững sờ nhận lấy: “Tặng tôi à?”

“Cậu phải luôn mang theo người, không được làm mất.”

“Mắc gì chứ?” Trâu Hải Dương hỏi.

Thời Trạch không đáp, chỉ hỏi lại: “Dạo này có phải cậu rất xui xẻo không?”

Trâu Hải Dương tối sầm mặt. Câu này nghe như nguyền rủa cậu ta vậy. Nhưng nghĩ lại, mấy ngày nay cậu ta quả thực rất xui xẻo. Lúc đi học, xe bay của cậu ta mất kiểm soát suýt nữa gây tai nạn. Tới trường thì suýt bị vật từ trên cao rơi trúng, may mà có người kéo cậu ta lại.

“Sao cậu biết?” Ánh mắt Trâu Hải Dương sắc bén nhìn thẳng Thời Trạch.

Chẳng lẽ mấy chuyện này có dính dáng gì đó đến Thời Trạch?

Thời Trạch nhìn là biết cậu ta đang nghĩ gì nên lạnh nhạt nói: “Cậu không đáng để tôi ra tay hại đâu.”

Trâu Hải Dương: “...”

Trâu Hải Dương vốn là phúc tinh trong nhà, nhưng hai ngày nay cậu ta lại xui xẻo đến mức phải tự nghi ngờ bản thân.

Trong lúc đi vệ sinh, cậu ta lấy lá bùa mà Thời Trạch đưa ra xem. Cậu ta lật qua lật lại mà chẳng thấy gì đặc biệt. Cái thứ này có thật sự có tác dụng không vậy cà?

Không được, cậu ta phải lên mạng tìm hiểu thử, nhỡ đâu đây lại là cách chơi khăm kiểu mới của Thời Trạch thì sao?