"Anh Trạch, tài liệu học tập đó tụi em phí tâm sức lắm mới tìm được cho anh, anh không thể qua cầu rút ván được." Giọng điệu một người trong đám thay đổi.
Thời Trạch lạnh lùng nhìn về phía tên đó: "Hay là mấy người nói xem, rốt cuộc tài liệu học tập đó ở đâu ra thì tôi có khi sẽ tra giúp các người đấy."
Tra ư? Mấy tên đó biến sắc. Họ đều biết thứ đó vốn không phải tài liệu học tập của học bá mà là do họ tìm quan hệ, lấy được từ một ông thầy trong trường. Nếu tra thì không chỉ Thời Trạch bị đuổi học mà họ và ông thầy đó cũng toang luôn. Cho nên chuyện này không cần tra vì rõ như ban ngày. Tuy nhiên, dù nhà họ có quyền có thế thì cũng phải mất nhiều tiền tài và quan hệ để họ được vào Đại học Đế tinh, lỡ họ bị đuổi học thì tất cả sẽ thành công cốc, mặt mũi gia đình và gia tộc sẽ mất sạch.
Nghĩ thông rồi, họ vội đổi sắc mặt, cười hòa với Thời Trạch.
"Anh Trạch à, tụi em nói giỡn với anh vậy thôi chứ làm gì có tài liệu ôn tập nào."
"Anh Trạch bận thì tụi em đi trước nha."
Thời Trạch không đáp, đám người vội chạy biến.
Mát sau, sắc mặt chúng trầm xuống.
"Thời Trạch dám uy hϊếp chúng ta."
"Giờ phải làm sao?"
"Chuyện này không ai trong chúng ta được để lộ ra ngoài, chúng ta không nói, Thời Trạch chắc chắn cũng không, không cần lo lắng. Cơ mà, có khi đây lại chính là cơ hội."
"Ý mày là... Chuyện thi lại sao?"
"Thời Trạch điên rồi, sao mà nó vượt qua được bài thi lại, kiểu gì lần này cũng bị đuổi học, cứ chờ mà coi."
...
Trưởng phòng giáo vụ sợ Thời Trạch đổi ý nên nhanh chóng sắp xếp bài thi lại.
Khi Thời Trạch vào phòng thi, bên trong phòng đã đầy các thầy cô kỳ cựu, quan trọng hơn hết là họ có yêu cầu cao, giỏi chuyên ngành, rất ghét những sinh viên lười biếng. Nhất là ba cái trò mèo của người xuyên không đã khiến các thầy cô ghét, giờ trưởng phòng giáo vụ mời họ đến rõ ràng là muốn Thời Trạch gặp khó.
Nhưng Thời Trạch chỉ bình tĩnh nhìn họ rồi bước đến chỗ của mình.
Tuy cậu không kiểm tra nhưng có thể cảm nhận được trong phòng có rất nhiều thiết bị theo dõi, có cả camera giấu kín, có thể linh hoạt quay lại từng hành động của cậu.
Sau khi cậu giành lại được thân thể, cậu phát hiện mình rất nhạy với những thứ có khả năng giám sát, theo dõi.
Thời Trạch đã đoán được trưởng phòng giáo vụ sẽ làm thế nên cũng bình tĩnh ngồi im bất động.
"Thời Trạch, lần này chắc chắn em không thể gian lận được. Nếu hôm nay em không thể vượt qua bài thi này thì rời Đại học Đế Tinh ngay!"
Những lời trưởng phòng giáo vụ nói không chỉ mỗi Thời Trạch mà tất cả những người xem livestream buổi thi lại này đều nghe thấy được.
Trong phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng cùng hai quân nhân mặc quân phục phẳng phiu cùng xem buổi trực tiếp này.
"Có cần ngăn chuyện này lại không." Một trong số hai quân nhân hỏi người kia.
Người kia không nói gì mà chỉ nhìn Thời Trạch trên livestream, không biết đang nghĩ gì. Lát sau, người này mới lên tiếng: "Không cần đâu, nếu đây là yêu cầu của Thời Trạch thì cứ xem cậu ta định làm gì."
Người còn lại nhíu mày. Anh ta không xem thường Thời Trạch mà vốn dĩ bản thân cậu chính là một cậu ấm ăn chơi chính cống, sau có thể vượt qua được bài kiểm tra trước các thầy cô giỏi nghề thế này được. tuy anh ta có ghét Thời Trạch nhưng Thời Trạch mất mặt ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến Nguyên soái. Người này nghĩ ngợi rồi âm thầm báo cho Trâu Xuyên. Ít nhất phải báo cho Trâu Xuyên biết để còn có cách đối phó.