Hiệu trưởng ngồi ở bàn làm việc, lẳng lặng nhìn hành động của họ rồi lại nhìn Thời Trạch trên màn hình, ánh mắt hơi phức tạp, mãi sau mới thở dài một hơi, tiếng thở dài mang cả sự tiếc hận và bất lực.
Trưởng phòng giáo vụ cố tình livestream như vậy là muốn áp chế, gây áp lực lên Thời Trạch, khiến Thời Trạch mất mặt.
Nhưng Thời Trạch vẫn bình tĩnh, chỉ hỏi lại: "Bắt đầu được chưa ạ?"
Trưởng phòng giáo vụ nén giận rồi nhìn về phía các thầy cô khác.
Các thầy cô không muốn mất thời gian vì chuyện thế này, tâm trạng họ cũng không tốt lắm, thấy Thời Trạch bình tĩnh cũng bất ngờ, nhưng vẫn không thay đổi được ấn tượng xấu về Thời Trạch đã đóng đinh trong lòng họ. Một người trong số đó lạnh lùng nói: "Hừ, may là còn biết điều, biết thời gian của chúng tôi quý giá, không đáng để lãng phí cho em."
"Thời thầy ra đề ạ." Bất ngờ là thái độ của Thời Trạch với họ lại rất hiền hòa, cũng không nổi giận vì họ khinh thường mình như thế.
Người xem trực tiếp đều khó hiểu, nghĩ chắc đầu óc Thời Trạch hỏng rồi. Cậu ta có biết mình đang đối mặt với ai không? Cậu ta nghĩ cứ hiền hòa thì các thầy cô kỳ cựu, luôn công bằng liêm chính sẽ tha cho cậu ta sao?
Các thầy cô cũng nghĩ thế, thậm chí có vài người sầm mặt.
Trưởng phòng giáo vụ nhìn sắc mặt các thầy cô mà thầm đắc ý. Thời Trạch nịnh nọt sai người rồi!
"Bắt đầu thôi."
Các thầy cô nghĩ Thời Trạch không biết gì, nhũng cũng không vì vậy mà ra đề dễ. Nhiều sinh viên đang xem livestream, họ muốn nhân cơ hội này để các sinh viên cùng xem và giải đề, xem như là một buổi học. Thế nên, họ ra đề rất khó, cần vững chuyên ngành và giỏi nghiên cứu mới làm được. Các sinh viên thấy đề thì đều chắc mẩm Thời Trạch đang sợ run. Đừng nói làm, có khi Thời Trạch đọc còn chẳng hiểu gì.
Thời Trạch không quan tâm đến những gì người khác nghĩ. Đây là lần đầu tiên cậu thi sau khi giành lại được thân thể, lại còn được đích thân các thầy cô giỏi chuyên ngành mà cậu rất sùng bái ra đề. Đối với cậu mà nói thì đây chắc chắn sẽ là một buổi thi rất vui.
Nên cậu nhanh chóng đắm chìm vào bài thi.
Thấy cậu vùi đầu làm bài, mặt trưởng phòng giáo vụ đầy vẻ chán ghét, nghĩ bụng cậu sinh viên này đúng là giỏi giả vờ. Ông ta lập tức điều khiển các camera bay nhỏ vây quanh Thời Trạch, quay thẳng mặt Thời Trạch để vạch trần việc cậu đang diễn. Thế nhưng, hình ảnh camera quay được lại khác. Thời Trạch thật sự đang bình tĩnh đọc đề, giải đề, tốc độ giải toán cực nhanh.
Cậu làm bài rất nhanh, chữ rất đẹp, công thức ngay ngắn. Từng nét chữ như tung tăng bơi lội, tay viết như cá gặp nước, cực kỳ thông thuận, không có khoảng ngừng.
Quan trọng nhất là, tất cả đáp án cậu viết đều chính xác!
Đề dễ thì Thời Trạch chỉ cần đọc qua một cái là viết ra được đáp án ngay. Đề phức tạp hơn thì cậu sẽ dừng lại một thoáng rồi mới viết đáp án ra. Đến hai câu khó nhất ở cuối đề thì cậu mới dùng đến tờ giấy nháp. Nhưng dù là vậy, từ đầu đến cuối Thời Trạch không dừng tính toán, suy nghĩ và làm bài chút nào, như thể cậu đã đoán biết được trước, thậm chí biết luôn đáp án là gì. Chẳng qua thái độ nghiêm túc đọc đề, tính toán kỹ như vậy cho thấy cậu không phải là một người tự cao tự đại, mà là một con người cực kỳ hiếu học và tôn trọng tri thức.