Cô ta hỏi dò: "Nên là anh muốn thi lại thật hả? Thi lại không phải là thi đúng cái đề cũ mà các thầy cô sẽ soạn đề mới. Lần này không có ai làm hộ anh... không, không, lần này có khi đề sẽ khó hơn nữa, anh có làm được không? Lỡ đâu anh không làm được là phải thôi học đấy. Em không muốn anh hai phải thôi học, hay là anh đừng thi lại có được không?"
Những lời này có vẻ đang ám chỉ Thời Trạch ngu thật, thậm chí còn ám chỉ cậu gian lận, rồi khuyên Thời Trạch bỏ thi lại như kiểu không đánh đã khai. Câu nào của cô ta cũng là bẫy cả.
Khi tất cả mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía Thời Trạch, cậu bất chợt hỏi Thời Kiều một câu: "Gần đây dì Thẩm có khỏe không?"
Thời Kiều sững sờ: "Sao ạ?"
"Hôm qua là ngày giỗ mẹ tôi, dì Thẩm có đi tế bái không? Lúc mẹ tôi còn sống, dì Thẩm vụиɠ ŧяộʍ với bố tôi rồi lén sinh cô ra, khiến mẹ tôi đang sống khỏe mạnh tức đến lâm bệnh nặng qua đời. Sau đó, bà ta quỳ gối trước của nhà họ Thời bảo sau này mỗi năm sẽ đến trước mộ mẹ tôi quỳ xin tha thì mọi người trong nhà mới cho bà ta về làm dâu. Thế rồi mấy năm qua năm nào bà ta cũng than mệt nên không thể đi tế bái. Sao? Năm nay bà ta đã đến trước mộ mẹ tôi xin tha chưa?"
Thời Trạch chưa nói hết lời, sắc mặt Thời Kiều đã trắng nhợt.
Ai nấy đều ngạc nhiên rồi dồn ánh nhìn về phía Thời Kiều. Họ đều bất ngờ, không ngờ mẹ Thời Kiều là tiểu tam, còn Thời Kiều là con gái của tiểu tam.
Thời Kiều khó tin nhìn Thời Trạch. Cô ta nảy số nhanh, nước mắt bắt đầu ầng ậng chực rơi, cắn môi nhìn cậu: "Anh hai, em biết anh bị vu oan gian lận nên thấy không vui, nhưng cũng không thể trút sự giận dữ lên em và mẹ, ăn không nói có như vậy."
Những người khác lại nhìn về phía Thời Trạch. Thời Trạch đang nói dối sao?
Có người chưa biết đầu đuôi ra sao đã bất bình hộ, định lên tiếng giùm Thời Kiều.
Thế nhưng lúc này, Thời Trạch lại nói: "Năm đó dì Thẩm và bố tôi mây trăng ầm ĩ đến độ cả Đế Đô Tinh đều biết. Ảnh dì Thẩm quỳ gối trước của nhà họ Thời vẫn còn đầy trên tinh võng đấy. Cô bảo tôi ăn không nói có khiến tôi rất thắc mắc. Chuyện có thật hay không chẳng phải chính cô là người rõ nhất hay sao?"
Những người xung quanh nghe vậy là biết ngay, bắt đầu tìm tin tức năm ấy.
Tinh võng rất mạnh, dù nhà họ Thẩm và nhà họ Thời bắt tay ép tin xuống nhưng chỉ cần dốc công tìm thì vẫn có thể thấy được chuyện năm ấy.
Có người tìm thấy, đọc xong rồi ố lên bất ngờ, sau đó nhìn Thời Kiều bằng con mắt khác.
Thời Kiều run cả người. Sao Thời Trạch dám! Cô ta xinh đẹp, gia thế tốt, khi thi đỗ Đại học Đế Tinh còn được mọi người khen là thiên tài, hưởng mọi ánh nhìn ca ngợi và hâm mộ từ người khác chứ chưa bao giờ bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, khinh thường như thế này bao giờ cả!
Đột nhiên, Thời Trạch đứng bật dậy, vẻ trầm tĩnh vững vàng của cậu khiến nhiều người ở đây vô thức nín thở.
Cậu nói với Thời Kiều: "Lo cho chính bản thân cô đi. Chuyện của tôi không tới phiên cô nhọc lòng."
Thời Kiều ngớ người, căm phẫn nhìn theo Thời Trạch.
Thế nhưng Thời Trạch đã đi rồi, cũng không nhìn cô ta. Bóng lưng tuấn tú xuất trần ấy như đang trào phúng cô ta vậy.