Thời Kiều cắn môi dưới, nói khẽ: "Đừng nói linh tinh, mình tin anh hai mình."
"Mình đến gặp anh hai liền đây."
Thời Kiều sốt ruột đi vội, người bên cạnh nhìn nhau rồi chỉ biết đuổi theo.
Thời Kiểu không tìm được Thời Trạch, lúc này phòng giáo vụ đã không còn ai.
"Kỳ lạ thật, phòng giáo vụ vừa thông báo thôi mà. Mình mới nghe người của phòng giáo vụ bảo Thời Trạch đang ở đây, sao mới đó đã không thấy đâu rồi."
"Đừng nói là sợ mất mặt nên chạy rồi nha?"
Đám người đi cùng Thời Kiều mồm năm miệng mười nói. Họ nghĩ chắc chắn là Thời Trạch sợ mất mặt nên chạy rồi.
Thời Kiều đưa người đi một vòng tìm anh mình, tự dưng thấy phía trước có một bóng lưng trông rất giống anh trai Thời Trạch của mình, nhưng phong cách ăn mặc khác với Thời Trạch ngày thường nên vô thức nghĩ mình nhìn lầm.
"Người đó là ai vậy? Đẹp trai dữ!"
"Chắc khoa khác đó. Lạ thật, trường có anh nào đẹp trai vậy sao mình lại không biết chứ."
"Đợi chút, người đó... hơi giống Thời Trạch thì phải."
Đám Thời Kiều nhìn cậu chăm chú một lúc lâu mới nhận ra là Thời Trạch thật.
Làn da cậu phát sáng dưới ánh mặt trời, đẹp hơn cả con gái. Cậu không trang điểm lòe loẹt nên ngũ quan tuấn tú hoàn mỹ hiển hiện rõ. Mái tóc đen mềm mại nhẹ nhàng, áo thun quần jeans đơn giản, chỉ ngồi đó thôi đã như một bức họa đẹp khiến người ta thấy mà tĩnh tâm, không dám hú hét ầm ĩ vì sợ làm phiền đến đối phương.
Đám người vội lắc đầu, cảm thấy mình điên rồi mới cho rằng Thời Trạch yên tĩnh tốt đẹp. Nhưng khi nhìn thấy Thời Trạch thế này, họ cũng vô thức im lặng lại.
Khi mọi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Thời Trạch, khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của Thời Kiều chợt vặn vẹo quái lạ, nhưng chỉ thoáng chốc đã về lại bình thường nên không ai thấy.
"Anh hai." Thời Kiều đi đến trước mặt Thời Trạch, rụt rè gọi.
Thời Trạch đang yên tĩnh suy nghĩ thì bị quấy rầy nên tâm trạng xấu đi, cậu giương mắt nhìn Thời Kiều, lạnh nhạt hỏi: "Có việc gì?"
Thời Kiều tỏ vẻ sợ hãi và tủi thân như thể bất ngờ vì ngữ điệu của Thời Trạch, người xung quanh thấy vậy đều nhíu mày.
Cô ta nói: "Anh hai, chắc chắn anh không gian lận mà đúng không? Mặc dù anh thường xuyên không đi học, còn... cãi cọ với giảng viên, thi cũng toàn điểm thấp, thế nhưng anh là người kiêu ngạo nên chắc chắn sẽ không gian lận đúng không ạ? Họ hiểu lầm anh thôi."
Thời Trạch lạnh nhạt hỏi lại: "Rồi sao?"
Thời Kiều lặng lẽ găm móng vào lòng bàn tay, thấy hơi ngạc nhiên. Thời Trạch nghe những lời cô ta nói mà không nổi giận ư? Cái này khác hoàn toàn với những gì cô ta nghĩ. Cô ta đinh ninh Thời Trạch chắn chắn có gian lận, cô ta cố tình nói đểu Thời Trạch để mong cậu tức điên lên. Cô ta đã đối chọi gay gắt với Thời Trạch lâu nay, biết cách dễ dàng chọc giận cậu, thế nhưng giờ đây...
Thời Kiều âm thầm đánh giá Thời Trạch. Khi chạm phải ánh mắt như nhìn thấu tất cả của Thời Trạch, cô ta thót tim, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Thời Trạch nhìn thấu tính toán của cô ta chăng?