Bất chợt, trong lòng Tạ Lập xuất hiện thêm một thứ.
Là một chiếc hộp màu đen tuyền, tinh xảo.
Anh ta sững sờ tại chỗ.
Quý Đường đưa tay chạm vào hộp trong lòng anh ta, nhẹ nhàng mở khóa.
Tạ Lập nhìn thấy cây vĩ cầm mà khi còn sống anh ta từng trân quý nhất.
Chiếc vĩ cầm thon dài, đẹp đẽ, lặng lẽ nằm trong hộp lót nhung mềm, tỏa ra hương gỗ nhàn nhạt.
Cơ thể Tạ Lập khẽ run, bàn tay trắng bệch siết chặt hộp đàn.
Đây là cây vĩ cầm mà khi còn sống, anh ta yêu thích nhất.
Nhưng sau khi mất đi thính lực, nó đã bị quăng mạnh xuống đất. Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, hai lỗ hổng đen ngòm lập tức in trên mặt đàn.
Tất cả hạnh phúc và ấm áp anh ta từng có đều tan vỡ từ khoảnh khắc đó.
Sẽ không có ai có thể sửa chữa nó.
Cũng sẽ không có ai... có thể sửa chữa cuộc đời anh ta.
Mọi thứ của anh ta đã sớm kết thúc.
Nhưng điều mà Tạ Lập chưa từng ngờ đến là —
Hai mươi năm sau.
Có người đã sửa nó lại.
Cây vĩ cầm mang theo hơi ấm của thiếu niên, thấm đẫm hương dầu bảo dưỡng, hoàn hảo nằm trong lòng anh ta.
Môi Tạ Lập mím chặt, đôi mắt vốn trống rỗng thoáng hiện lên tia sáng mơ hồ. Anh ta ôm chặt hộp đàn vào lòng, như thể thứ cảm xúc lạnh lẽo bị phong kín bao năm qua đang dần sụp đổ.
Trên vĩ cầm dán một mảnh giấy nhỏ của Quý Đường.
[Ngài Tạ, trên mạng tôi có một nhóm người hâm mộ, bọn họ rất thích những thứ thần quái. Tôi làm video thần quái, nhưng tôi thiếu nhạc nền. Vậy nên, tôi muốn nhờ anh chơi một bản nhạc kinh dị cho bọn họ nghe. Chắc chắn họ sẽ thích anh lắm. Nhất định sẽ thích. Được không ạ?]
Tạ Lập im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Quý Đường vui vẻ vô cùng, lập tức vào phòng ngủ lấy thiết bị thu âm của mình.
Thanh niên đứng lặng lẽ trong phòng khách.
Tờ giấy Quý Đường viết bị bàn tay trắng bệch, thon dài của anh ta siết chặt.
Bên ngoài, cơn mưa đã ngừng, đèn đường lại tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng hắt vào phòng khách của cậu.
Mảnh giấy trắng vừa khéo được ánh đèn vàng kim từ ngoài cửa sổ chiếu rọi.
Người ngoài nhìn vào, e rằng sẽ tưởng rằng thanh niên đang siết chặt tờ giấy ấy… như thể đã nắm được tia sáng chói lọi nhất trong đời.
...
Hiện tại Quý Đường có chút không biết phải làm sao, cậu không ngờ lời thỉnh cầu của mình lại được Tạ Lập đồng ý.
Tạ Lập là lệ quỷ… mà.
Vừa nghĩ vậy, Quý Đường vừa mở chiếc hộp nhỏ của mình, lấy ra thiết bị thu âm.
Chỉ cần ghi âm lại bản nhạc của Tạ Lập, sau đó ghép vào video thần quái của cậu là coi như đại công cáo thành.
Đám người của phòng làm nhạc từng châm chọc cậu chắc chắn không thể ngờ được rằng nhạc nền của cậu không chỉ được làm ra, mà còn vượt xa mong đợi ban đầu.
Tất cả đều nhờ công của Tạ Lập cả.
Nghĩ đến đây, Quý Đường cảm thấy hơi ngại.
Cậu phải tìm một dịp thích hợp để cảm ơn đối phương cho đàng hoàng.
Quý Đường nhét thiết bị thu âm vào túi, chuẩn bị rời khỏi phòng thì phát hiện điện thoại của mình có thông báo mới từ ứng dụng Trại thu nhận lệ quỷ.
[Chúc mừng! Bạn đã thành công kích hoạt kỹ năng mới của Tạ Lập!]
[Vĩ cầm của lệ quỷ: Nó có thể chơi ra bản nhạc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất thế giới. Vô cùng phù hợp để làm nhạc nền cho video hay phim kinh dị, chắc chắn sẽ hoàn toàn đánh thức yếu tố kinh hoàng trong lòng khán giả, mang lại cảm giác thoả mãn chưa từng có!]
[Kỹ năng kèm theo: Đồng thời, bản nhạc mà nó chơi còn có thể khơi gợi nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong lòng kẻ xấu.]
Quý Đường nhếch môi, nhét điện thoại lại vào túi.
Có điều, cậu hơi tò mò về câu cuối cùng của thông báo này.
Khơi gợi nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng kẻ xấu…
Kẻ xấu…?
Quý Đường có chút nghi hoặc, nhưng vì vẫn còn việc phải làm nên cậu không nghĩ nhiều, ôm thiết bị thu âm quay lại phòng khách.
Tạ Lập vẫn yên lặng chờ đợi cậu.
Quý Đường lắp xong thiết bị thu âm, sau đó dùng một tờ giấy nhỏ viết lời thỉnh cầu Tạ Lập có thể bắt đầu biểu diễn hay không.
Thanh niên khẽ giật mình, nhìn thấy dòng chữ mà Quý Đường đưa.