Sau Khi Nhận Nuôi Nhóm Linh Hồn Cố Chấp

Chương 11

Anh ta lãnh đạm liếc nhìn cậu một cái, sau đó im lặng nhét tất cả mẩu giấy mà Quý Đường từng đưa vào túi áo.

Mặt vĩ cầm nhẵn bóng còn lưu lại hơi ấm cơ thể thiếu niên, áp chặt vào làn da lạnh lẽo tái nhợt của anh ta.

Tạ Lập dùng tay trái nắm lấy cần đàn, đưa vĩ cầm tựa lên bờ vai rộng lớn.

Anh ta nhắm mắt lại.

Cây vĩ kéo chầm chậm lướt qua dây đàn lạnh buốt.

Vượt qua hai mươi năm tháng, vượt qua cả ranh giới sinh tử.

Anh ta lại một lần nữa kéo đàn — như một ác linh dang rộng đôi cánh chuẩn bị bay lên.

Cảnh vật lặng như tờ.

...

Quý Đường thành công ghi lại bản nhạc mà Tạ Lập đã biểu diễn.

Làm xong hết mọi thứ, bầu trời phía xa đã bắt đầu le lói ánh sáng vàng dịu nhẹ như lông tơ.

Lúc Quý Đường vào nhà vệ sinh, Tạ Lập đã lặng lẽ biến mất, chờ đến đêm hôm sau mới xuất hiện lại.

Quý Đường cẩn thận đặt cây vĩ cầm của Tạ Lập trở lại trong hộp đàn, ôm theo thiết bị thu âm quay lại phòng ngủ.

Cậu thấy hơi buồn ngủ, định chợp mắt một lát rồi dậy xử lý phần âm thanh.

Vô tình phát hiện quần áo trên người bị dính mưa, ướt đẫm cả đêm.

Dễ bị cảm mất.

Quý Đường cau mày, mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Cậu đang chuẩn bị thay đồ thì điện thoại đột nhiên sáng lên, âm thanh thông báo vang lên dồn dập mấy lần.

[Chú ý! Tạ Lập đang ở trong vĩ cầm của anh ấy!]

[Chú ý! Tạ Lập đang ở trong vĩ cầm của anh ấy!]

Vĩ cầm là di vật của Tạ Lập. Những lúc không cần lộ diện, anh ta sẽ ký sinh trong vĩ cầm.

Quý Đường: “…”

Cậu liếc nhìn cây vĩ cầm đang nằm yên lặng trên bàn.

Nếu cậu thật sự thay đồ ngay lúc này, từ góc độ của vĩ cầm, có thể thấy được cái gì của Quý Đường thì… khỏi cần nói cũng hiểu.

Quý Đường không chút do dự, bước tới xách cây đàn ra khỏi phòng ngủ, dứt khoát đặt cây vĩ cầm lẻ loi lên ghế sofa.

Vĩ cầm: “…”

Ngày hôm sau, Quý Đường ngủ một mạch đến tận trưa.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, xoa xoa sống lưng đau mỏi vì nằm quá lâu.

Ngoài cửa sổ mặt trời đang chói chang, khiến cậu tỉnh táo lên không ít.

Cậu rửa mặt qua loa, rồi lấy bánh bao đông lạnh trong tủ lạnh ra luộc ăn.

Những chiếc bánh béo tròn mới chín được bày trong chiếc bát sứ trắng tinh.

Quý Đường cẩn thận bưng bát ngồi xuống bàn máy tính, bắt đầu làm việc.

Cậu đưa bản thu âm của Tạ Lập vào máy tính, rồi mở ứng dụng chỉnh video, ghép nhạc vào video thần quái của mình.

Hai tiếng trôi qua, video khám phá nơi bị ma ám gần như đã hoàn thiện.

Để đảm bảo chất lượng không có vấn đề gì, Quý Đường bật video lên xem lại một lần nữa.

Khoảnh khắc nhạc nền mới vang lên trong video —

Cậu không kìm được mà hít sâu một hơi, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.

... Quả không hổ là bản nhạc của lệ quỷ.

Tràn đầy cảm giác kinh hoàng đè nén, như thật sự có thể kéo người ta vào một thế giới đầy rẫy quỷ quái.

Khiến video thần quái của cậu thay đổi hoàn toàn, hòa vào một thứ sức mạnh khác biệt.

Một sức mạnh đủ để làm chấn động cả giới linh dị.

Quý Đường nhếch môi cười, trong lòng vô cùng phấn khởi.

Fan của cậu chắc chắn sẽ thích video lần này… và cả bản nhạc nền mới này nữa.

Trước khi đăng video lên —

Quý Đường làm theo thông lệ, cần đăng thông báo trước. Vào nhóm fan và Weibo để báo với mọi người sắp có video mới.

Cậu lên Weibo trước, đăng bài giới thiệu video mới, rồi mở nhóm fan, gửi một tin nhắn thoại.

“Một tiếng nữa, video mới khám phá bệnh viện bỏ hoang sẽ được phát hành, mong mọi người ủng hộ nhiều nhé. Nhạc nền của video này là do một người… rất quan trọng với tôi chơi, mong các bạn cũng cổ vũ cho anh ấy.”

Tin nhắn vừa gửi đi, nhóm fan lập tức bùng nổ.

[Người rất quan trọng? Là bạn trai của Kẹo Sữa sao?!]

[Lại được ngắm gương mặt trắng trẻo mềm mại của Kẹo Sữa rồi!! nhỏ dãi.jpg.]

[Giọng của Kẹo Sữa dễ nghe ghê á!]

Quý Đường: “…”