Vừa tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa mở ra, một bóng tối dày đặc lập tức ập tới như cơn thủy triều, mang theo hơi lạnh se sắt.
Quý Đường rụt cổ lại, có chút căng thẳng.
Tạ Lập... đã về rồi?
Quả nhiên.
Cậu nhìn thấy một bóng người cao lớn trong phòng khách.
Thanh niên đứng đó, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ lặng lẽ nhìn cậu bằng đôi mắt đen kịt vô hồn.
Người không biết chuyện, có lẽ sẽ thực sự bị dáng vẻ này dọa sợ.
Ánh mắt Quý Đường vô tình lướt qua chiếc bịt tai lông thỏ anh ta đang đeo, sự căng thẳng lập tức tan biến.
Cậu bật cười khẽ, híp mắt chào hỏi: “Ngài Tạ, ngài về rồi à?”
Tạ Lập lạnh lùng liếc nhìn cậu, không đáp.
Quý Đường bỗng sững lại.
Anh ta không nghe thấy...
Cậu nhíu mày, thoáng chán nản nhưng nhanh chóng thả lỏng.
Cậu siết chặt quai ba lô, mím môi, có chút do dự.
Ngoài việc trả lại vĩ cầm đã sửa xong, cậu còn muốn nói với anh ta một chuyện.
Cậu rất muốn giúp anh ta.
Người chết rồi, thật sự không thể giữ lại bất cứ thứ gì sao?
Tất cả mọi thứ, kể cả hy vọng, đều chỉ có thể chấm dứt sao?
Quý Đường lấy một cuốn sổ mới mua ra, viết vài dòng, cẩn thận đưa cho Tạ Lập xem.
[Ngài Tạ, khi còn sống chắc hẳn ngài được rất nhiều người yêu thích nhỉ?]
Tạ Lập nhận lấy sổ, liếc nhìn nhạt nhẽo.
Đáy mắt u tối lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã vụt tắt, chỉ còn lại sự chết lặng.
Ngón tay dài trắng bệch của anh ta đột ngột siết chặt, vò tờ giấy thành một nhúm.
Thanh niên tuấn tú, u ám bất chợt bật cười lạnh, giọng trầm thấp, mang theo sự rét buốt, vang vọng trong căn phòng tối.
Anh ta không muốn nhớ lại quá khứ.
Sau khi mất thính giác, anh ta phải chịu vô số ác ý. Những ác ý đó tựa như những bàn tay, kéo một người từng tràn đầy hy vọng với cuộc sống như anh ta, chìm xuống bùn lầy sâu thẳm.
Từ đó về sau, anh ta không còn là một người lương thiện nữa.
Anh ta trở nên dơ bẩn như chính bùn lầy kia.
Những từ ngữ ấm áp như “yêu thích” chẳng hề liên quan đến anh ta.
Thứ thuộc về anh ta, chỉ có bóng tối và tuyệt vọng.
Anh ta giống như một cây vĩ cầm vỡ nát, bất cứ điều gì tốt đẹp và thiện ý cũng sẽ tan tành khi chạm đến anh ta.
Còn Quý Đường thì khác.
Cậu vẫn còn sống.
Cậu vẫn có rất nhiều cơ hội để được yêu thích.
Còn anh ta thì đã chết.
Không bị người khác ghét bỏ đã là may mắn lắm rồi.
Tạ Lập siết chặt tờ giấy Quý Đường đưa.
Bỗng nhiên, tay kia của anh ta lại bị nhét thêm một tờ giấy khác, mang theo chút hơi ấm từ lòng bàn tay cậu, khiến bàn tay lạnh lẽo của anh ta khẽ cứng lại.
Tạ Lập mở ra.
Hai hàng chữ tròn trịa hiện lên trước mắt.
[Ngài Tạ, ngài rất tuyệt vời, xứng đáng được nhiều người yêu thích mà.]
[Nếu ngài muốn, tôi có thể giúp ngài có thật nhiều, thật nhiều người thích ngài.]
[Vĩ cầm của ngài... tôi đã sửa xong rồi.]
Ý tưởng của Quý Đường rất đơn giản.
Tạ Lập là một nhạc sĩ hàng đầu, cũng là một lệ quỷ từng trải qua vô số chuyện kinh hoàng. Anh ta nhất định có thể chơi ra những bản nhạc kinh dị nhất.
Làm nhạc nền cho các video thần quái, anh ta chính là lựa chọn phù hợp nhất, thậm chí phải nói là hoàn hảo!
Còn hơn mấy phòng thu âm đã từ chối cậu trước đây!
Cậu tin rằng, fan của cậu nhất định sẽ rất thích Tạ Lập.
Cùng lúc đó.
Chiếc điện thoại trong túi quần Quý Đường vang lên, báo hiệu một thông báo mới liên quan đến Tạ Lập.
Bên ngoài, mưa nhỏ vẫn tí tách rơi. Bên trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng thở.
Tạ Lập đọc xong mảnh giấy nhỏ Quý Đường viết, cổ họng khẽ run, đứng yên tại chỗ thật lâu.
Anh ta ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt đen láy của Quý Đường, trong đó chứa đầy ý cười.
Thiếu niên lúc trở về đã bị dính chút mưa, vào nhà còn chưa kịp lau khô. Những giọt nước nhỏ xuống theo mái tóc đen mềm mại, lướt qua chiếc cổ gầy yếu rồi biến mất, để lại một vệt nước trong suốt. Đôi mắt cậu sáng trong và đen láy, tựa như mắt nai con, ngoan ngoãn nhìn thanh niên bên cạnh.