Thế nên, streamer phải tự tìm nhạc sĩ đặt hàng và trả phí để có được nhạc riêng.
Quý Đường đã liên hệ với nhiều công ty sáng tác nhạc để đặt làm nhạc nền, nhưng không ai chịu nhận đơn hàng của cậu, thậm chí còn bị gây khó dễ.
Trong giới streamer thể loại kinh dị từng xảy ra nhiều vụ lừa đảo nhạc, thêm vào đó, độ hot của các streamer thể loại này ngày càng suy giảm, không kiếm được bao nhiêu tiền, rất dễ nợ phí sản xuất.
Các công ty sáng tác nhạc thà nhận đơn từ các food blogger hay vlog blogger có tiềm năng hơn là hợp tác với streamer kinh dị.
Quý Đường lại liên hệ với một công ty khác, nhưng vẫn gặp phải định kiến và bị từ chối, thậm chí còn bị chế giễu.
Quý Đường: “…”
Cậu mím môi, trong mắt hiện lên chút tức giận, liền phản bác vài câu.
Không ngờ đối phương lập tức nổi nóng, mắng thẳng mặt cậu.
“Cái giới của mấy người quá tệ hại, chúng tôi không chào đón. Giỏi thì tự làm nhạc nền đi! Làm được hay hơn chúng tôi đi!”
Chưa đợi Quý Đường trả lời, đối phương đã chặn thẳng tay.
Quý Đường lắc đầu thở dài, nhưng cũng không quá bận tâm.
Cậu chống tay lên bàn, nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn màn hình máy tính phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.
Cậu nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Những chuyện đủ để đảo lộn thế giới quan của cậu.
Cậu đã gặp quỷ.
Con quỷ đó tên là… Tạ Lập?
Là một nhạc sĩ.
Quý Đường đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Nếu anh ta từng là người có danh tiếng, thì trên mạng hẳn là sẽ có thông tin về Tạ Lập lúc còn sống.
Cậu tò mò về câu chuyện của Tạ Lập.
Rõ ràng còn trẻ như vậy, tại sao lại trở thành lệ quỷ? Tại sao cả hai tai cũng… không còn nghe thấy gì?
Quý Đường mở trình duyệt, đặt tay lên bàn phím và gõ tìm kiếm: “Tạ Lập.”
Ánh nắng buổi chiều không còn gay gắt như trước, bao phủ cậu đang ngồi bên cửa sổ trong một vòng sáng vàng mềm mại.
Trên màn hình xuất hiện rất nhiều kết quả.
Mục đầu tiên là trang bách khoa toàn thư cá nhân của Tạ Lập.
Tim Quý Đường khẽ thắt lại.
Tạ Lập. Nhạc sĩ nổi tiếng. Hưởng dương 25 tuổi.
Chuột lăn xuống, hiện lên một loạt các giải thưởng mà Tạ Lập từng đạt được.
Cuối mục bách khoa, có ghi nguyên nhân tử vong của anh ta.
— Khi về quê, hai tai anh ta bị người ta đâm thủng, hai tháng sau bị nhiễm trùng mà qua đời.
Quý Đường im lặng, nhấp vào một tấm ảnh lúc sinh thời của hắn.
Hai mươi năm đã trôi qua, trên mạng không còn lưu lại đoạn video nào về anh ta, chỉ có vài bức ảnh đen trắng mờ nhòe.
Trong ảnh, thanh niên mặc một bộ vest đen, ôm một cây vĩ cầm trong lòng, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười.
Ánh đèn sân khấu vàng kim bao phủ lên người hắn, khiến hắn như phát ra ánh sáng lấp lánh, tựa một vì tinh tú được vạn người chú ý.
Hẳn là khi ấy, anh ta đã rất kiêu hãnh vì có nhiều người yêu thích âm nhạc của mình, chắc chắn cũng đã từng tràn đầy hy vọng với tương lai.
Quý Đường nhìn chằm chằm vào trang bách khoa, hàng mi khẽ cụp xuống.
Cậu không biết khoảng thời gian sau khi Tạ Lập mất thính giác đã đau khổ đến mức nào.
Trong thế giới tĩnh lặng, trơ mắt nhìn giấc mơ của mình vỡ vụn.
Cuối cùng, chính bản thân cũng tan biến theo giấc mơ ấy, chẳng còn lấy một tia hy vọng nào để tiếp tục.
Ngón tay cậu khựng lại trên con chuột, ánh mắt lóe lên, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cậu liếc nhìn đồng hồ, chợt nhận ra mình đã đọc tài liệu về Tạ Lập suốt cả buổi chiều.
Đến lúc đi lấy chiếc vĩ cầm đã sửa xong rồi.
Quý Đường tắt quang não, ra ngoài.
Hoàng hôn nhuộm vàng cả mặt đất.
Khi đến tiệm nhạc cụ lấy vĩ cầm, cậu còn tiện tay mua thêm một hộp đựng vĩ cầm mới và một lọ dung dịch bảo dưỡng.
Cậu cẩn thận đặt tất cả vào chiếc ba lô lớn của mình rồi rời khỏi tiệm.
Trên đường về, cơn mưa nhỏ lất phất rơi xuống.
Bầu trời chuyển sang màu xanh đen thăm thẳm, từng giọt mưa tí tách làm ướt mặt đường. Quý Đường lấy một chiếc ô nhỏ từ hộc xe điện, loạng choạng đạp xe về nhà.
Cậu dựng xe vào gara, khoác ba lô lên vai rồi che ô bước vào nhà.