Trong căn phòng bao, không khí tĩnh lặng đến rợn người, sự căng thẳng như lưỡi dao bén ngót cắt xuyên mọi giác quan. Bầu không khí lập tức bị bao phủ bởi sự ngột ngạt, tựa như mọi người đều đang chờ đợi cơn bão lớn sắp ập tới.
Thời gian dường như ngừng trôi, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nề vang vọng, khiến sự căng thẳng càng thêm phần ngột ngạt.
Thẩm Tư Huyên vẫn bình thản, không hề dao động trước áp lực này. Gương mặt hắn giữ nguyên nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt sâu hun hút:
“Nhị thiếu, khung cảnh này quen thuộc lắm đúng không? Tôi vẫn nhớ rõ cái lần ở bữa tiệc rượu của Vạn Thừa, các người thay nhau ép tôi uống, đến mức tôi bị ngộ độc rượu phải đi rửa ruột.”
Gia Dự im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn từ trên cao.
Thẩm Tư Huyên tiếp tục, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đáng sợ:
“Hồi đó các người đã cười nhạo tôi thế nào nhỉ?”
Hắn dừng lại một chút, dù vẫn mỉm cười nhưng trong ánh mắt chỉ còn sự băng giá:
“Nói tôi là thằng nghèo kiết xác, nói tôi nhờ bán thân để ký được hợp đồng, rằng tôi đã ngủ với bao nhiêu người để leo lên. Các người còn tung tin đồn thất thiệt, cướp mất hợp đồng trị giá 2 tỷ tệ từ tay tôi, ép tôi quỳ trước mặt Mặc Nhị gia, bỏ thuốc tôi, định quay clip uy hϊếp tôi.”
Dứt lời, Thẩm Tư Huyên đứng dậy, cầm lấy ly rượu trong tay. Hắn khẽ nghiêng ly, để dòng rượu lạnh giá từ từ đổ xuống đầu Gia Dự.
Chất lỏng màu đỏ chảy qua mái tóc đen của Gia Dự, men theo cổ cậu rơi xuống, cuối cùng làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng mỏng, để lộ làn da mờ mờ bên trong.
“Nhị thiếu, phong thủy xoay vần đấy. Giờ tôi là thiếu gia nhà họ Thẩm, còn cậu thì sao? Chỉ là một con chó mất nhà thôi.” Nụ cười trên môi Thẩm Tư Huyên lạnh lẽo như băng giá.
Gia Dự mím môi, đôi môi mỏng kéo thành một đường thẳng, cơ thể khẽ run lên, rõ ràng đang cố gắng áp chế cơn giận. Cậu nghiến răng nói:
“Sao? Anh muốn tính sổ à?”
Căn phòng chìm trong sự im lặng chết người. Ánh sáng lờ mờ khiến không khí như trở nên đặc quánh, nặng nề đến mức khó thở.
Không ai dám thở mạnh, toàn bộ ánh mắt đều chăm chú nhìn vào hai người họ, sợ rằng bất kỳ cử động nhỏ nào cũng có thể làm vỡ tan sự căng thẳng đang dồn nén, kích hoạt một cơn bùng nổ dữ dội.
Thẩm Tư Huyên cười lạnh, nói:
“Tôi không giống các người, toàn một lũ tiểu nhân.” Hắn chỉ vào một ly rượu trên bàn, thản nhiên nói:
“Uống ly này, chúng ta coi như xóa bỏ mọi chuyện.”
Gia Dự vẫn đứng yên bất động, ánh mắt bùng lên lửa giận như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Thẩm Tư Huyên cầm lấy ly rượu, đưa đến trước mặt cậu:
“Yên tâm, trong này không có thuốc đâu. Tôi không hạ lưu như các người.”