Gia Dự vẫn không đáp, ánh mắt kiên định đối diện với ánh nhìn lạnh lùng của Thẩm Tư Huyên. Không khí quanh cậu như đóng băng, áp lực từ cậu lan tỏa mạnh mẽ khiến mọi người nín thở.
Thẩm Tư Huyên cười, nụ cười tàn nhẫn và đầy ác ý bất ngờ dùng lực mạnh bóp chặt cằm Gia Dự, ép cậu mở miệng và đổ rượu vào.
“Rượu, phải uống như thế này, Gia Dự.”
Không đề phòng, Gia Dự vô tình nuốt phải mấy ngụm. Cậu ngửa cổ, ánh mắt khẽ híp lại nhìn Thẩm Tư Huyên. Dưới ánh đèn mờ nhạt, những đường nét sắc sảo trên gương mặt cậu hiện lên tựa như một tác phẩm điêu khắc lạnh lẽo.
Thẩm Tư Huyên cảm thấy một luồng kɧoáı ©ảʍ xông thẳng vào l*иg ngực, nỗi uất nghẹn bấy lâu như được xoa dịu phần nào.
Dòng rượu đỏ thẫm chảy dọc theo khóe môi Gia Dự, làm ướt đẫm phần áo sơ mi trắng mỏng manh, dán chặt lên thân hình rắn chắc, để lộ cơ ngực đầy đặn với những đường nét mơ hồ, quyến rũ đến nghẹt thở.
Ánh mắt mọi người trong phòng dồn hết về phía Gia Dự. Tiếng nuốt khan vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Động tác của Thẩm Tư Huyên khựng lại. Gương mặt hắn thoáng tối sầm, sự lạnh lùng trong ánh mắt như thể muốn cắn nuốt tất cả. Hắn đột ngột đập mạnh ly rượu xuống sàn, ly thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh, tiếng vỡ vang vọng trong căn phòng như tiếng sấm nổ giữa bầu trời tĩnh lặng.
“Ra ngoài hết.”
Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Khi mọi người rời đi, Thẩm Tư Huyên quay lại, ánh mắt khẽ nhướng lên, khóe môi nhếch thành một nụ cười quỷ dị:
“Gia Dự, cậu lại đang quyến rũ tôi sao?”
Gia Dự không đáp, chỉ cúi người, che cổ họng nóng rát, ho khan vài tiếng. Bên tai cậu, giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Thẩm Tư Huyên vang lên:
“Giờ cậu không còn là thiếu gia nhà họ Thẩm nữa. Kẻ thù của cậu sẽ lần lượt xuất hiện, hút máu, róc xương cậu. Cậu nghĩ xem, với cơ thể này, liệu cậu có chịu nổi không, hả?”
Cảm nhận được ánh nhìn quét dọc cơ thể mình, Gia Dự ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu long lanh, hơi nước khiến chúng mờ ảo, còn đuôi mắt ửng đỏ. Cậu liếc Thẩm Tư Huyên, giọng khàn khàn:
“Không cần anh lo.”
Thẩm Tư Huyên bỗng siết chặt cằm Gia Dự, ép cậu phải ngẩng đầu. Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn:
“Gia Dự, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế.”
Gia Dự hất mạnh tay hắn ra, đứng dậy định bỏ đi. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một lực kéo mạnh khiến cậu ngã ngồi xuống sofa.
“Gia Dự, ly rượu này vẫn chưa uống xong đâu.”
Thẩm Tư Huyên lại rót thêm rượu, tiếp tục ép Gia Dự uống.
Gia Dự mím chặt môi, vùng vẫy đẩy hắn ra.
Thẩm Tư Huyên bất ngờ nắm lấy hai cổ tay Gia Dự đang vùng vẫy loạn xạ, giơ cao qua đầu cậu và ấn mạnh cậu xuống ghế sofa. Hắn đứng dậy, cúi người, một đầu gối đặt lên ghế, kẹp giữa hai chân Gia Dự, tay kia cầm ly rượu, ép cậu uống.