Thiếu Gia Giả Kiêu Căng Ngạo Mạn Gặp Báo Ứng Rồi

Chương 10: Hầu rượu

Dưới ánh sáng lờ mờ, Gia Dự lần theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy người vừa lên tiếng chính là Thẩm Tư Huyên.

Ý nghĩ lóe lên như tia sét, trong thoáng chốc Gia Dự đã kịp phản ứng, quay đầu nhìn chằm chằm vào "con công sặc sỡ" bên cạnh với ánh mắt chất vấn. Chết tiệt, lại bị hắn bày trò gài bẫy!

"Con công sặc sỡ" mặt vẫn bình thản, không chút xao động trước ánh mắt xét nét của Gia Dự, thẳng thắn đối diện với Thẩm Tư Huyên, bình tĩnh nói:

“Đây là người mới, còn đang học việc. Thẩm tổng cũng đừng làm khó cậu ấy quá.”

Thẩm Tư Huyên nhìn chằm chằm Gia Dự, nụ cười trên khóe môi như ẩn như hiện. “Không biết nhảy thì chắc uống rượu vẫn biết chứ?”

Ánh mắt của Thẩm Tư Huyên lướt qua, Gia Dự chợt nhận ra mấy người ngồi cạnh hắn đều là người quen.

Thấy Gia Dự vẫn đứng yên, Thẩm Tư Huyên lại gọi, “Qua đây đi, Gia Dự. Giờ anh còn phải gọi cậu một tiếng nhị ca nữa đấy.”

Bên cạnh, có người cười ầm lên trêu chọc:

“Đây chẳng phải là Thẩm tiểu thiếu gia sao? Bị đuổi khỏi nhà, không chốn dung thân, giờ đến đây bán thân trả nợ à?”

“Thẩm tiểu thiếu gia, uống với bọn tôi một ly chứ!”

“Chậc, Thẩm Gia Dự danh tiếng lẫy lừng mà cũng đến hầu rượu cơ đấy. Giả cũng nên biết thân phận của mình là giả chứ.”

...

Căn phòng bao bỗng ngập tràn tiếng cười cợt. Hầu như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Gia Dự, như những mũi dao chực chờ đâm vào lòng tự trọng của cậu.

"Con công sặc sỡ" khẽ vỗ vai cậu, hạ giọng nói:

“Không muốn uống thì đừng uống. Bỏ đi cũng chẳng sao, tôi sẽ giải thích với Thẩm tổng.”

Vốn định lờ đi mấy lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ vớ vẩn này, nhưng chính câu nói của "con công sặc sỡ" lại khiến Gia Dự cảm thấy như bị đẩy vào thế yếu, giống như cậu sợ Thẩm Tư Huyên vậy.

Đùa chắc, Gia Dự này xưa nay sợ ai chứ không bao giờ sợ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Thù có thể để lâu, nhưng nếu đã có cơ hội thì trả ngay tại chỗ.

Gia Dự sải bước tới, đứng trước mặt Thẩm Tư Huyên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lạnh lẽo.

Nụ cười của Thẩm Tư Huyên vẫn giữ nguyên, ánh mắt hơi ngẩng lên, trong ánh sáng u tối cũng thấy rõ sự châm chọc trong ánh mắt sâu thẳm ấy.

Ánh mắt họ chỉ giao nhau trong tích tắc.

Cúi người xuống, Gia Dự cầm lấy ly rượu trước mặt Thẩm Tư Huyên, ngửa cổ uống cạn.

Căn phòng vốn ồn ào bỗng lặng như tờ. Tất cả ánh mắt đều chăm chú dõi theo từng hành động của Gia Dự.

Rượu nồng và mạnh, vừa cay vừa nóng, chất lỏng bỏng rát chảy từ cổ họng xuống dạ dày, như ngọn lửa lan tỏa thiêu đốt đến tận ngũ tạng lục phủ. Thành thật mà nói, cảm giác này khó chịu cực kỳ. Nhưng thua người không thua trận, dù có mất mặt trước ai cũng được, riêng trước Thẩm Tư Huyên thì không thể.

Uống hết ly rượu, vị cay nồng bùng lên trong khoang miệng, rượu mạnh xuyên qua mạch máu cháy bừng đến từng ngóc ngách cơ thể.

Đột nhiên, cậu dằn mạnh ly rượu xuống bàn, tạo ra tiếng va chạm lớn. Âm thanh vang lên lanh lảnh giữa căn phòng tĩnh lặng, như tiếng sấm giữa trời quang, khiến tim mọi người trong phòng cũng theo đó mà khẽ run lên.