Dùng lực véo mạnh vào má, làn da nhạy cảm lập tức đỏ ửng, đau đến mức cậu nghiến răng nhăn mặt.
Đây chính là khuôn mặt của cậu!
[Hệ thống? Hệ thống, mau ra đây! Mày bị lỗi rồi đúng không?]
Giang Từ gấp gáp gọi trong tâm trí.
Trong nhiệm vụ, hệ thống chỉ xuất hiện lúc bắt đầu để cung cấp kịch bản và nhân cách của pháo hôi, hoặc khi kết thúc để đánh giá, còn lại thì như bị ẩn hoàn toàn, nhằm tránh để ký chủ phụ thuộc vào nó.
Nhưng lúc này Giang Từ không có tâm trí bận tâm quá nhiều, cậu nghi ngờ sự bất thường của Thượng Tân Nguyệt có liên quan đến lỗi hệ thống.
Hệ thống xuất hiện rất nhanh:
[Sau khi kiểm tra, không phát hiện lỗi.]
Giang Từ ngớ người:
[Vậy sao khuôn mặt của tôi lại thay đổi?]
Thông thường, nhân vật pháo hôi sẽ có ngoại hình bình thường hoặc mang khuyết điểm.
[Các ký chủ của bộ phận “Nghịch Thiên Cải Mệnh” đều thực hiện nhiệm vụ bằng gương mặt thật của mình. Việc cậu dùng chính diện mạo thật không vi phạm quy tắc.]
Không để Giang Từ kịp chất vấn, hệ thống giải thích nhanh chóng:
[Do giá trị nhan sắc của ký chủ vượt xa tiêu chuẩn, hệ thống quy tắc coi đây là gian lận nên đã tự động che giấu diện mạo trong các thế giới trước. Tuy nhiên, sau nỗ lực khiếu nại kiên trì của hệ thống, cuối cùng lệnh cấm đã được gỡ bỏ.]
Giang Từ: ???
[Đều là con người, dựa vào đâu mà tôi lại bị che giấu? Cái quy tắc chết tiệt này, tức chết tôi rồi.]
Cơn giận của Giang Từ bùng nổ, đuôi mắt đỏ ửng, cậu gần như muốn xé tan quy tắc thành từng mảnh.
Hệ thống liên tục an ủi:
[Hệ thống sẽ yêu cầu bồi thường cho cậu.]
Giang Từ nghiến răng, gằn giọng:
[Đòi tới chết luôn!]
"Đinh đoong—"
Tiếng chuông cửa vang lên êm ái.
Giang Từ ló đầu ra khỏi phòng vệ sinh, do dự bước tới cửa, nhìn qua lỗ nhòm. Quả nhiên, người mặc bộ vest trắng bên ngoài chính là tên biếи ŧɦái Thượng Tân Nguyệt đã theo đến tận đây.
Sau khi soi gương, cậu đã hiểu lý do vì sao Thượng Tân Nguyệt trở nên kỳ lạ. Dù cậu nhìn lâu rồi cảm thấy cũng chỉ tạm được, nhưng cậu biết người khác chắc chắn không nghĩ như vậy.
"Tên biếи ŧɦái mê sắc này, để xem tôi làm hắn phát ghê tới chết."
Giang Từ mặc kệ tiếng chuông cửa vang không dứt, quay lại phòng, tìm ra "bộ chiến bào" của mình.
Một chiếc váy xòe dây ren màu hồng phấn, khoét eo.
Cậu hoàn toàn cho rằng, giống như mình, người khác cũng sẽ thấy đàn ông mặc váy vừa buồn cười vừa chói mắt.
Giang Từ kéo khóa váy cẩn thận, xỏ thêm đôi giày Mary Jane da bóng màu trắng, đế thô. Loại giày này, đá một cái là đau nhói cả hai tuần.
Sau khi chuẩn bị xong, cậu tự tin mở cửa.
Quả nhiên, Thượng Tân Nguyệt đứng sững tại chỗ, hoàn toàn bị "bộ váy nhỏ" của cậu làm cho choáng váng.