“Bộ đồ này…” Thượng Tân Nguyệt ngập ngừng, chưa nói hết câu.
Giang Từ kiêu hãnh hơi ngẩng cao cằm, ánh mắt khinh miệt nhìn hắn. Biết chói mắt rồi thì không mau cút đi?
“Chúng ta quả nhiên rất ăn ý.” Thượng Tân Nguyệt cười vui vẻ, đưa tay nhận một chiếc hộp nhỏ trang trí tinh xảo từ người vệ sĩ đang cúi đầu không dám nhìn thẳng. Hắn mở hộp, lấy ra một món đồ, giơ lên cho Giang Từ xem.
“Em nhìn xem, có phải rất hợp với chiếc váy của em không? Cũng là màu hồng phấn phối ren. Tôi biết chắc chắn em sẽ thích mà.”
Đồng tử Giang Từ rung chuyển dữ dội, bàn tay buông thõng khẽ run lên.
Chết tiệt! Hắn vậy mà lại cầm theo… một chiếc qυầи ɭóŧ nữ! Ngay giữa thanh thiên bạch nhật, ở khu nhà dân cư, nơi bất cứ lúc nào cũng có người qua lại!
Ngay cả cậu, một người xuyên vai một nhân vật đồng tính, cũng không dám mặt dày đến thế!
Giang Từ tức thì lao tới, giật phăng món đồ khỏi tay Thượng Tân Nguyệt, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Từ gò má cho tới cổ đều nóng bừng, cảm giác vừa nhục nhã vừa tức giận. Ánh mắt nhìn Thượng Tân Nguyệt như muốn phun ra lửa.
Đúng là tên biếи ŧɦái cυồиɠ ɖâʍ!
“Anh không biết xấu hổ sao?! Cái này là không tôn trọng con gái chút nào! Tôi chỉ cần báo cảnh sát là anh sẽ bị tống vào đồn ngay lập tức, đây chính là bằng chứng!”
Chuyện cậu tự mặc đồ nữ là một việc, nhưng để người khác đường hoàng mang đồ này ra giữa chốn đông người lại là một chuyện hoàn toàn khác. Sự xấu hổ bùng nổ trong cậu.
“Đừng giận, nếu em có chỗ nào không hài lòng, cứ trút giận lên tôi là được.” Thượng Tân Nguyệt vừa cười vừa nói, cử chỉ vẫn toát lên vẻ tao nhã pha chút ngạo nghễ. Tuy nhiên, vệ sĩ phía sau hắn vẫn cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Giang Từ cố gắng kiềm chế cơn giận đang bùng nổ, lạnh lùng liếc Thượng Tân Nguyệt một cái.
Giọng nói lạnh lùng và đầy mỉa mai:
“Anh cao quá, cúi xuống một chút.”
“Hửm? Thế này đủ chưa?”
Không biết vì quá tin rằng Giang Từ sẽ không dám ra tay, hay đơn thuần là vì muốn chiều ý cậu, Thượng Tân Nguyệt ngoan ngoãn quỳ một gối xuống cạnh khung cửa, ngước mắt nhìn lên. Bộ vest trắng được cắt may tinh xảo và đắt đỏ lập tức dính một lớp bụi bẩn.
Nhìn Thượng Tân Nguyệt ngoan ngoãn quỳ xuống, đôi lệ chí dưới mắt khiến hắn trông vừa dịu dàng vừa mong manh. Nhưng Giang Từ biết tất cả chỉ là giả vờ.
Cậu nhớ lại lần thất bại trong nhiệm vụ, Thượng Tân Nguyệt khi ấy cũng tao nhã và ngạo nghễ như lần đầu gặp gỡ. Ở nơi hắn đi qua, những kẻ từng bắt nạt cậu đều lùi bước.
Cậu co người trong góc, nhìn Thượng Tân Nguyệt hào nhoáng chói lòa, chỉ sợ hắn cũng sẽ tiến tới kiếm chuyện với mình.