Đoàn Sủng: Em Trai Vừa Ngọt Ngào Vừa Đáng Yêu

Chương 3: Cho Bánh Bao Nhỏ Uống Sữa

Hoắc Hi Minh thấy mọi người yêu thương Hoắc Hi Thần như vậy thì cũng yên tâm. Vừa định ra ngoài, tiếng khóc vang lên, âm thanh to rõ, dư âm ngân vang cả căn nhà.

"Sao thế này? Để cậu hai bế nào." Thẩm Nhược Hiên đón lấy Hoắc Hi Thần từ tay mẹ mình. Thẩm Nhược Cẩm thì đi pha sữa bột, còn Hoắc Hi Minh đứng nguyên tại chỗ, nhìn họ, muốn đi nhưng chân như bị đổ chì, nặng trịch không nhấc nổi.

Thẩm Nhược Cẩm pha sữa xong, bế Hoắc Hi Thần ngồi xuống ghế sofa định cho bé uống. Nhưng Hoắc Hi Thần cứ khóc, không chịu ngậm ti bình.

"Tiểu Bảo à, con uống đi chứ!" Thẩm Nhược Cẩm đau lòng nhìn Hoắc Hi Thần. Cậu bé nhẹ cân hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, sữa bột cũng uống rất ít.

"Chú út, có phải cậu bé bị bệnh không?" Thẩm Tư Niên, 15 tuổi, nhìn Thẩm Nhược Cẩm hỏi.

"Ba, hay là nó muốn bú sữa mẹ?" Thẩm Tư Mạc nhìn ba mình rồi nói. Thẩm Nhược Cẩm quay sang nhìn cậu.

"Đâu ra sữa mẹ." Hoắc Hi Thần vẫn không ngừng khóc, còn Hoắc Hi Minh đứng ở cửa thì không biết nên đi hay ở.

Cậu chưa từng chăm sóc em mình bao giờ, tại sao hôm nay, khi lên nhà ông bà đón Hoắc Hi Thần, cậu bé nằm trong lòng cậu thì không khóc nữa? Lẽ ra đứa trẻ nhỏ thế này chưa biết phân biệt người, sao giờ vừa rời cậu lại khóc?

Hoắc Hi Minh cứ đứng đó, lắng nghe tiếng khóc không ngừng của Hoắc Hi Thần. Tiếng khóc khiến lòng cậu rối bời, muốn đi nhưng chân lại như bị xích lại, không tài nào nhấc lên được, cả người cứ nặng nề như bị đổ chì.

Đột nhiên, cậu nhớ đến lời mẹ mình từng nói: Tiểu Bảo không có mẹ đã rất đáng thương rồi. Sau này hai con phải sống với nhau cho thật tốt.

Cuối cùng, cậu không nhịn được mà quay lại, đón lấy Hoắc Hi Thần từ tay Thẩm Nhược Cẩm, rồi ngồi xuống sofa, cầm lấy bình sữa bắt đầu cho bé uống.

"Haizz, đúng là lạ. Đứa bé này cứ như nhận ra anh trai nó vậy." Thẩm Nhược Cẩm nhìn Hoắc Hi Thần ngoan ngoãn uống sữa trong lòng Hoắc Hi Minh mà cảm thán.

Đôi mắt trong veo của Hoắc Hi Thần lấp lánh nước, tựa như vừa chịu một nỗi oan ức to lớn. Hoắc Hi Minh nhìn em trai, đợi bé uống hết sữa, cậu bế lên vỗ lưng cho ợ hơi, rồi ôm Hoắc Hi Thần vào phòng em bé.

Cả nhà nhìn theo bóng lưng Hoắc Hi Minh. Thẩm Tần Phong và Mộ Nhược Hề nhìn nhau, ông nội cũng nhìn mọi người một lượt.

"Mọi người nhìn gì vậy, ai nấy làm việc của mình đi."

"Tôi nói rồi mà, bà xem, tôi bảo chắc chắn thằng bé sẽ không nỡ bỏ mặc mà." Ông cụ Thẩm cười. Bà cụ Thẩm liếc ông ấy một cái.

"Nó mới hai mươi hai tuổi, sao bắt nó chăm trẻ con được?"

"Sao lại không được? Bà quên rồi à? Lúc nhỏ nó từng chăm em rồi còn gì." Ông cụ Thẩm đáp.

"Vả lại, không phải anh trai chăm thì ai chăm? Bà không thấy khó khăn lắm Hi Minh mới chấp nhận Tiểu Bảo à? Con gái để Tiểu Bảo lại chẳng phải mong hai anh em nó có thể nương tựa lẫn nhau sao?"

Ông cụ Thẩm nhìn mọi người trong nhà, ánh mắt toát lên sự lo lắng. Ông chỉ có một cô con gái, để lại hai đứa cháu ngoại, một đứa mới hai mươi hai tuổi, đứa còn lại thì vừa chào đời. Giờ chỉ mong hai anh em chúng có thể gần gũi hơn mà thôi. Cuối cùng những người xung quanh cũng hiểu ra điều ông muốn nói.

Trong phòng em bé, Hoắc Hi Minh bế Hoắc Hi Thần, dỗ bé ngủ. Cậu thành thục vỗ lưng cậu bé, lấy ti giả đặt vào miệng.

Hoắc Hi Thần ngậm ti giả, nằm trong lòng anh trai ngủ ngon lành. Nhìn cậu nhóc chưa đầy một tháng tuổi, Hoắc Hi Minh không khỏi thắc mắc: Sao nhỏ thế này mà đã lắm chuyện vậy? Làm sao cậu bé lại giống cái radar, vừa rời anh trai một chút đã khóc?

Một lúc sau, Hoắc Hi Thần lại khóc. Hoắc Hi Minh đặt bé xuống giường, đi lấy một chậu nước sạch, lấy tã giấy ra. Khi mở tã, cậu ngỡ ngàng nhìn thấy một mảng màu vàng.

Muốn gọi người nhưng ngại, cuối cùng đành gắng gượng tự mình lau rửa cho bé, rồi thay một chiếc tã sạch, đặt Hoắc Hi Thần vào nôi. Nhưng bé vẫn khóc, Hoắc Hi Minh không còn cách nào khác, đành bế lên dỗ. Lúc này, Bánh Bao nhỏ mới chịu nín, trên mặt vẫn còn vương nước mắt.

Hoắc Hi Minh gỡ ti giả ra, cất vào hộp, nhẹ nhàng dỗ dành bes. Cuối cùng, Hoắc Hi Thần mới chịu ngủ trong vòng tay anh trai.

Nhìn em trai nhỏ xíu trong nôi, Hoắc Hi Minh thực sự không biết phải làm thế nào. Liệu cậu có thể nuôi nấng cậu bé không? Liệu cậu có thể yêu thương cậu bé không? Trong lòng cậu đầy rối bời và mâu thuẫn.