Hoắc Hi Minh đặt Hoắc Hi Thần đang ngủ vào giường cũi, đắp chăn cẩn thận cho cậu bé, kéo rèm cửa rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.
“Bà ngoại, ông ngoại, cậu, em nó ngủ rồi. Con còn có việc, con về trước đây.” Hoắc Hi Minh nói xong thì đi ra ngoài. Ông ngoại Thẩm Tần Phong và bà ngoại Mộ Nhược Hề liếc nhìn nhau. Cuối cùng, ông cụ Thẩm không nhịn được mà lên tiếng:
“Con lại đây, ông có chuyện muốn nói.”
Ông đi trước, Hoắc Hi Minh theo sau. Hai ông cháu đến thư phòng, ông cụ Thẩm nhìn cậu rồi lấy từ ngăn tủ ra một bức thư.
“Đây là thư mẹ con để lại cho con. Về nhà đọc đi. Hi Thần ở đây, con không cần lo lắng. Nếu nhớ em, thì con cứ đến. Còn nếu bận rộn quá, mỗi tháng về một lần, ít nhất cũng để nó biết rằng nó còn có anh trai. Ông chỉ nói vậy thôi, con về đi.”
Ông cụ Thẩm nhìn cậu, sau đó xoay người rời đi.
Hoắc Hi Minh cố nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, bước ra ngoài, lên xe. Xe lăn bánh chầm chậm, cậu cầm lá thư lên đọc.
[Con trai yêu quý của mẹ,
Đây có lẽ là bức thư đầu tiên mẹ viết cho con, và cũng là bức thư cuối cùng. Mẹ biết rằng, từ khi con lên cấp ba, ba của con đã rất ít khi về nhà. Mẹ biết con cũng đã nhận ra điều đó.
Sự ra đời của em trai con là một điều bất ngờ. Với mẹ, nó là một niềm vui. Vì sao mẹ nói như vậy? Vì con càng lớn, con càng ít nói. Mẹ không biết phải làm sao để giúp con, nhưng con lại rất ngoan, rất lạnh lùng, điều này làm mẹ vô cùng lo lắng.
Sự xuất hiện của em trai con rất bất ngờ, chỉ trong một đêm. Mẹ đã biết chuyện của ba con từ lâu, nên hôm đó vì tâm trạng của ba con không tốt, mẹ an ủi ông ấy, và rồi mẹ mang thai em trai con.
Em trai con rất ngoan, khi ở trong bụng mẹ, nó chưa bao giờ làm mẹ khó chịu. Mỗi lần mẹ buồn hay giận, nó đều đạp nhẹ như đang vỗ về mẹ. Khi mẹ đặt tay lên bụng, nó sẽ yên tĩnh trở lại.
Con còn nhớ không? Ngày nào con cũng sờ bụng mẹ, cảm nhận từng chút sự trưởng thành của em trong bụng mẹ.
Mẹ tin rằng con sẽ là một người anh trai tốt.
Thời gian mẹ mang thai rất hạnh phúc. Sức khỏe mẹ yếu là do mẹ, con đừng trách em trai con, được không? Dù thế nào, con và em trai mãi mãi là món quà quý giá nhất của mẹ, là những đứa con ngoan của mẹ.
Mẹ yêu con nhất,
Mẹ của con.]
Nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt Hoắc Hi Minh. Trong lòng, cậu từng trách Hoắc Hi Thần, từng đổ lỗi cái chết của mẹ lên đầu cậu bé. Nhưng nghĩ lại, em trai cậu có lỗi gì? Trước đây mẹ cậu từng nói: Một đứa trẻ không thể chọn ba mẹ cho mình. Chúng đến với thế giới này trong sự cô đơn và xa lạ, không thể quyết định sự ra đời của mình.
Đọc xong thư, lòng Hoắc Hi Minh ngổn ngang, quay về ngôi nhà quen thuộc của mình. Cậu nhận ra mọi thứ trong nhà đã thay đổi rất nhiều.
“Chuyện gì thế này?” Cậu lạnh lùng nhìn người giúp việc.
“Thưa cậu chủ, ông chủ bảo chúng tôi dọn dẹp lại mọi thứ… để… để đón người mới đến…” Người giúp việc run rẩy đáp.
Hoắc Hi Minh liếc nhìn, thấy có cả ảnh của mẹ mình trong đống đồ bị dọn dẹp, cậu lập tức giật lấy.
“Tôi nói rồi, ngôi nhà này mãi mãi chỉ có một nữ chủ nhân. Nếu ông ta muốn danh phận cho người phụ nữ ngoài kia, thì hãy ra ngoài mà ở! Nhà này do tôi làm chủ, tôi sẽ báo với ông nội.” Cậu nói với giọng sắc lạnh.
“Còn nữa, các người bị sa thải.” Dứt lời, bên ngoài có người bước vào, bắt đầu đưa mọi thứ về lại vị trí cũ. Hai người giúp việc, trong đó có dì Lý, bước ra và nhìn thấy cảnh tượng này.
“Người đâu, mang đồ của phu nhân trở lại phòng.” Sau khi cậu nói xong, người giúp việc lập tức bắt đầu hành động. Dù nhìn vào Hoắc Hi Minh nhưng không ai để ý đến cậu chủ nhỏ. Lúc này, trong lòng dì Lý chợt hiểu ra điều gì đó. Bà vừa định rời đi thì Hoắc Hi Minh nhìn về phía bà.
“Thu dọn hết đồ dành cho trẻ sơ sinh đi.” Dì Lý khựng lại. Bà đã nhìn cậu lớn lên, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu, bà không khỏi nhớ đến những lo lắng mà phu nhân từng chia sẻ.
“Cậu chủ, đó là đồ phu nhân chuẩn bị cho cậu chủ nhỏ. Phu nhân từng nói, bất kể thế nào, cậu cũng không được từ bỏ em của mình. Cậu chủ hãy suy nghĩ kỹ. Nếu ngày mai cậu vẫn muốn thế, tôi sẽ thu dọn.”
Nói xong, dì Lý lui xuống. Hoắc Hi Minh đứng đó, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Cậu bước vào phòng, nơi đã được trang trí ấm áp. Trong phòng là những bức ảnh của cậu và mẹ, cả ảnh chụp chung với em trai. Có gối ôm hình gấu, chăn bông, đồ chơi, cả một góc nhỏ giống như công viên giải trí.
Hoắc Hi Minh ngồi trên tấm thảm, nhìn những bức ảnh, rồi cứ thế ngồi mãi, không biết thời gian trôi qua bao lâu.