Mấy ngày sau, tang lễ của Thẩm Tịch Nhan đã hoàn tất. Trong thời gian này, Hoắc Hi Minh luôn bận rộn lo liệu mọi chuyện liên quan đến lễ tang của mẹ. Tuy nhiên, Hoắc Vĩnh Niên vẫn không xuất hiện, thậm chí không thể liên lạc được. Hoắc Hi Minh càng hận người ba này hơn. Cậu quyết định đưa Hoắc Hi Thần về nhà cũ, nơi có ông nội ở đó. Sau khi lo xong mọi việc, cậu muốn đến thăm ông nội.
Lúc này, trong căn nhà cũ của nhà họ Hoắc, tiếng khóc của Bánh Bao nhỏ vang lên. Người giúp việc trong nhà, cả bảo mẫu và các người hầu cùng nhau dỗ dành, nhưng không ai làm cậu bé ngừng khóc.
“Sao vậy chứ, ngay cả việc chăm trẻ con cũng không xong. Đưa đây, để tôi bế.” Ông cụ Hoắc nhận lấy Hoắc Hi Thần vào lòng.
“Cục cưng, cục cưng, ông là ông nội của con đây. Ông nội bế con rồi này, con đã bú sữa rồi mà, sao còn khóc thế? Không khóc, không khóc nữa được không?” Ông cụ Hoắc vừa dỗ dành vừa đi qua đi lại, nhưng Bánh Bao nhỏ vẫn khóc không ngừng.
“Ông nội, con về rồi.” Hoắc Hi Minh bước vào với bộ vest chỉnh tề, giọng lạnh lùng khiến mọi người xung quanh bất giác rùng mình. Ông nội nhìn cậu, gật đầu.
“Con vất vả rồi. Đây, em trai con khóc mãi, không ai dỗ nổi. Con là anh trai của nó, con bế nó đi. Chẳng phải mẹ con đã giao em con lại cho con sao?” Ông cụ Hoắc đưa Hoắc Hi Thần cho Hoắc Hi Minh. Cậu muốn từ chối, nhưng không cách nào từ chối được. Một cục bông mềm mại đã nằm gọn trong vòng tay cậu. Lúc này, cậu cảm nhận như có một sợi dây vô hình kết nối trái tim mình với đứa trẻ trong tay. Đây chính là cảm giác huyết thống sao?
“Đúng lúc, bây giờ con cũng đã nghỉ học, trong công ty thì đã quen việc rồi. Hai mươi hai tuổi rồi, học cách chăm sóc trước đi.” Ông nội nhìn Hoắc Hi Minh đang bối rối. “Tự mình học cách làm. Dù sao, đây là em trai con. Mẹ con đã giao em con cho con rồi, chẳng lẽ con muốn em mình không nhận được tình yêu của anh trai nữa sao?”
“Ha, nó không khóc nữa rồi. Ông bế nó ba tiếng đồng hồ mà nó vẫn khóc, con chỉ bế một lát mà nó im re. Giỏi thật. Thôi, xem ra chỉ có con mới chăm sóc được em con. Đi đi, mang nó ra khỏi đây đi, đừng làm phiền ông.” Ông lão vẫy tay, đuổi khéo hai anh em.
Hoắc Hi Minh mặt mày cau có, ôm Hoắc Hi Thần rời khỏi phòng. Ông nội nhìn theo bóng lưng cậu, lắc đầu thở dài. Con trai mình thật chẳng ra gì, phụ lòng vợ. Về sau cái thằng nhãi con kia muốn sao thì sao, mình chỉ cần chăm sóc tốt hai đứa cháu là được.
Nhìn đứa trẻ trong tay, Hoắc Hi Minh càng bực bội hơn. Nhưng kỳ lạ thay, Hoắc Hi Thần đã ngừng khóc, ngủ yên bình trong vòng tay của cậu. Nghe tiếng tim cậu đập, Bánh Bao nhỏ an tâm chìm vào giấc ngủ. Khi Hoắc Hi Minh định đặt bé vào giỏ, vừa khẽ cử động, Hoắc Hi Thần đã khóc ré lên.
“Không được khóc, không được khóc!” Hoắc Hi Minh gắt gỏng nhìn đứa bé. Tài xế ngồi bên cạnh nhìn cảnh tượng ấy, không nhịn được bật cười. Cậu chủ từ nhỏ luôn như xa cách với thế giới, nhưng với gia đình thì lại luôn chu đáo. Chỉ là từ khi ông chủ không về nhà, mọi thứ đã thay đổi.
Bất đắc dĩ, Hoắc Hi Minh phải ôm đứa em nhỏ lên lại, nhẹ nhàng dỗ dành. Ngay lập tức, Hoắc Hi Thần lại thôi khóc, ngoan ngoãn ngủ tiếp. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn chưa rõ nét, Hoắc Hi Minh thầm nghĩ: Thật đúng là một đứa trẻ vừa mới chào đời, yếu ớt và mong manh đến thế.
Khi xe đến nhà họ Thẩm, Hoắc Hi Minh cẩn thận chỉnh lại chăn cho bé, ôm cậu bé vào lòng rồi bước vào trong. Ông cụ Thẩm đang ngồi đó, vẻ mặt u sầu. Thấy hai đứa cháu ngoại trở về, ông lau nước mắt, cố gắng mỉm cười.
“Ông ngoại, ông đừng buồn nữa. Con đã đưa em đến thăm ông rồi.” Hoắc Hi Minh trao Hoắc Hi Thần vào tay ông ngoại. Ông cụ Thẩm vừa nhìn hai anh em đã nở nụ cười, vui mừng bế lấy đứa cháu nhỏ trong tay.