Bông tuyết rơi từng mảng lớn nặng trĩu xuống mặt đất, gió lạnh rít gào, như những mũi dao nhọn cắt vào da mặt người đau buốt.
Hạ Hầu Lan dẫn theo vài thân binh cầm đuốc, gian nan tiến bước trên nền tuyết.
Trong ngôi làng chết lặng, từng bóng người co ro sau những bức tường đổ nát, ẩn mình trong đống rơm khô, cuộn chặt trong lớp áo mỏng manh, gắng gượng chịu đựng cái rét thấu xương.
Nhìn tuyết rơi ngày càng dày, lòng Hạ Hầu Lan càng nặng trĩu.
Dù không như Triệu Vân nhường hết phần lương thực cho chị em Công Tôn, thì mẩu bánh lúa mạch nhỏ bé kia cũng chỉ đủ để Hạ Hầu Lan – một người đàn ông trưởng thành – tạm thời đánh lừa cơn đói.
Cái đói và cái rét bao trùm, khiến Hạ Hầu Lan cảm giác như từng luồng gió lạnh chui sâu vào cơ thể, cuốn đi chút hơi ấm còn lại. Trên người hắn vẫn còn khoác một chiếc áo choàng có lông, trong khi những người khác chỉ có một chiếc áσ ɭóŧ làm từ cỏ lau.
Để tránh tình trạng ngủ thϊếp đi và bị chết rét, hắn và Triệu Vân thay phiên nhau tuần tra doanh trại, đi từng lượt kiểm tra binh sĩ. Nếu phát hiện ai có dấu hiệu bất thường, họ sẽ lập tức gọi dậy, dùng tuyết xoa lên mặt và cơ thể để giữ người ấy tỉnh táo.
Nhưng cách này chỉ là biện pháp tạm thời, áo mỏng và bụng đói vẫn không thể thay đổi sự thật rằng cái chết đang đến gần, chỉ là sớm hay muộn.
Khác với Triệu Vân cứng cỏi kiên nghị, trong lòng Hạ Hầu Lan tràn ngập tuyệt vọng. Hắn nghĩ rằng, không cần đợi quân địch truy đuổi từ phía sau, cả đoàn bọn họ cũng sẽ không thoát khỏi cánh đồng tuyết này.
“Chủ Tu!”
Tiếng gọi thân quen vang lên giữa đêm tuyết, gọi đúng tên tự của Hạ Hầu Lan.
“Tử Long?”
Có lẽ lo sợ tiếng nói quá lớn sẽ khiến binh lính nhạy cảm mà hoảng loạn, Triệu Vân đã hạ giọng rất thấp.
Hạ Hầu Lan bỗng chốc cảm thấy căng thẳng. Chẳng lẽ có biến cố gì sao? Vẫn chưa đến lượt đổi ca, tại sao Triệu Vân lại đến tìm hắn?
Hạ Hầu Lan vội vàng đi về phía giọng nói của Triệu Vân. Lúc đến gần, dưới ánh đuốc, hắn không khỏi kinh ngạc sững sờ.
Chỉ thấy trên người Triệu Vân khoác một chiếc áo dài kiểu dáng kỳ lạ, màu đen nhánh nhưng trông rất dày dặn và ấm áp.
“Mau mặc vào!” Vừa gặp mặt, Triệu Vân đã khoác ngay chiếc áo tương tự trên tay lên vai Hạ Hầu Lan.
Hạ Hầu Lan vừa định mở miệng hỏi thì vai hắn đã cảm nhận được sức nặng chắc chắn của chiếc áo. Lớp áo dày nhanh chóng lan tỏa hơi ấm lên cơ thể, khiến hắn quên cả lời định nói, vội vàng xỏ tay áo và kéo kín vạt áo.
Chiếc áo kỳ lạ này khá rộng, khoác lên ngay cả khi mặc giáp vẫn vừa vặn. Khi vạt áo được kéo khít, hơi ấm từ bên trong lập tức tràn đến, khiến toàn thân dễ chịu như đang ngâm mình trong nước ấm.
Hạ Hầu Lan tò mò sờ vào chiếc áo trên người. Lớp vải chưa từng thấy này phát ra tiếng sột soạt, cơn gió lạnh như cắt bên ngoài hoàn toàn bị chặn lại, toàn thân ấm áp đến mức hắn chẳng muốn nói gì thêm.
“Các ngươi cũng vậy.” Triệu Vân cúi người, nhặt những chiếc áo xếp dưới chân mình, phân phát cho thân binh của Hạ Hầu Lan.
Những thân binh kia cũng có phản ứng tương tự, khoác chiếc áo lên người rồi không ngừng mân mê, cảm nhận sự ấm áp dần trở lại.
“Đừng đứng ngẩn ra đó.” Triệu Vân trầm giọng nhắc, “Công Tôn tướng quân giấu quân nhu ở ngôi làng này, ta đã chuyển hết vào sân, giờ phải đánh thức từng bộ phận, xếp hàng nhận áo ấm.”
Lời của Triệu Vân thực ra có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chiếc áo dày dặn thực sự đang khoác trên người khiến không ai ở đây nghĩ đến điều gì khác.
“Chuyện này là thật sao, Tử Long?” Hạ Hầu Lan nắm lấy tay Triệu Vân, vui mừng đến mức không nói nên lời.
“Khi nào ngươi thấy ta nói dối?” Triệu Vân nghiêm túc trả lời.
“Tốt quá rồi!” Hạ Hầu Lan kích động đấm mạnh tay phải vào lòng bàn tay trái, vui sướиɠ đến mức không nghĩ thêm được gì.
Từ hàng ngũ của khúc trưởng, qua đến tiểu trưởng, thập trưởng, ngũ trưởng rồi đến từng binh sĩ, lệnh nhanh chóng được truyền đi.
Trong cái đói rét, những binh sĩ đang co ro cùng ngựa trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê bị các cấp trên đá vào mông gọi dậy.
Là một đội kỵ binh tinh nhuệ được huấn luyện bài bản, cộng thêm thông báo nhận áo ấm, cả đội quân nhanh chóng hoạt động hiệu quả ngay cả trong đêm.
Từng tốp lính thắp đuốc, dưới sự chỉ đạo của các cấp chỉ huy, lần lượt tập hợp về sân trung tâm.
Hạ Hầu Lan đeo đao, đi qua đi lại bên cánh đội hình, nhắc nhở các binh sĩ đang râm ran bàn tán giữ hàng ngũ không chen lấn.
Triệu Vân cùng vài thân binh đứng ở cổng sân, phát áo khoác kiểu lạ cho từng người.
Tiếng gió rít từng cơn, từng binh sĩ co cổ, run rẩy, hít hà.
Thập trưởng nhận áo từ tiểu trưởng, rồi phân phát xuống ngũ trưởng, cuối cùng là đến từng binh sĩ.
Chỉ trong chốc lát, cả đội ba trăm người ai cũng có một chiếc áo khoác dày.
Các cấp chỉ huy lần lượt hướng dẫn binh sĩ kéo vạt áo, móc chiếc cúc nhỏ bên phải vào lỗ cúc bên trái. Nhờ vậy, không cần dây buộc, áo cũng có thể khép chặt.
“Ấm quá đi!” Một binh sĩ già dặn kinh nghiệm ngỡ ngàng sờ lên chiếc áo khoác dài chạm gối trên người. Ông ta là cựu binh của đội Bạch Mã Nghĩa Tòng, theo Công Tôn tướng quân chinh chiến khắp nơi, nhưng chưa từng thấy loại áo như vậy.
“Đúng vậy, mặc vào là không còn lạnh nữa!” Một binh sĩ trẻ hơn giao nhau hai tay trong ống tay áo hẹp, vô tình học theo dáng đứng “nông dân xỏ tay”.
“Nhìn xem, đây là gì vậy?” Một lính trẻ tò mò nghiên cứu chiếc cúc áo tròn tròn, giống vàng không phải vàng, giống ngọc không phải ngọc. Thứ như vậy lại được may trên áo để làm dây buộc sao? Quả thực quá xa xỉ.
Họ thực sự nhận được chiếc áo tốt như thế này sao?
Đa số những người có mặt đều xuất thân thấp kém. Một số khá hơn thì như Triệu Vân, Hạ Hầu Lan, thuộc tầng lớp bình dân nghèo, còn lại đều là dân thường nghèo khó.
Việc gia nhập đội quân này là lần đầu tiên họ có một bộ quân phục hoàn chỉnh. Giờ đây, lại được nhận một chiếc áo khoác dày dặn, lót lông, đường may tinh tế, họ chỉ biết rụt rè vuốt ve chiếc áo.
Sợ rằng bàn tay thô ráp, nứt nẻ của mình làm xước lớp vải mịn màng, họ không dám tin mình có được vận may như vậy, thậm chí tạm quên đi cái đói trong bụng.