Xuyên Qua Tam Quốc: Cô Nàng Mang Theo Tài Nguyên Vô Hạn Để Xây Dựng

Chương 6: Hợp Tác

“Triệu Vân tướng quân, Triệu Vân Triệu Tử Long. Ta có thể tin tưởng ngài, đúng không?”

Câu hỏi của Công Tôn Nhan khiến Triệu Vân đứng sững lại tại chỗ.

“Công Tôn tiểu thư, sao lại nói như vậy?” Chẳng lẽ hắn đã làm điều gì không đáng tin?

Đổi lại là người khác, sau khi đã dốc sức chiến đấu, bị nghi ngờ thế này nhất định đã rút kiếm ngay tại chỗ. Nhưng Triệu Vân chỉ hơi nhíu mày, giọng nói lạnh đi vài phần.

“Triệu Vân, ta có thể tin tưởng ngài, đúng không? Có thể kết bạn với ngài được chứ?”

Dù nhìn ra được sự không vui của Triệu Vân, Công Tôn Nhan vẫn nhắc lại câu hỏi.

Kết bạn? Đó là cái gì?

Triệu Vân không hiểu ý nghĩa của câu hỏi sau, nhưng phần đầu hỏi rằng có đáng tin cậy không, thì hắn hiểu rõ.

Hắn tuyệt nhiên không phải hạng người phản bội.

Dù không vui, Triệu Vân vẫn gật đầu, nói: “Tất nhiên.”

“Đinh—— Đã theo dõi thành công Triệu Vân.”

“Yêu cầu kết bạn của bạn đã được chấp nhận. Kết bạn thành công —— Triệu Vân.”

Âm thanh từ hệ thống vang lên, trong mục danh sách bạn bè của Công Tôn Nhan trên hệ thống xuất hiện một biểu tượng Q phiên bản chibi của vị tướng quân áo giáp bạc, bên cạnh ghi rõ độ thiện cảm: 40, độ trung thành: 0.

Công Tôn Nhan biết câu hỏi vừa rồi của mình khá mạo phạm, nên độ thiện cảm mới chỉ dừng ở mức 40.

Nhưng hệ thống đã quy định rõ: muốn kết bạn, xem độ thiện cảm và trung thành của đối phương thì phải hỏi thẳng và được họ đồng ý.

Cô chỉ có thể nói kiểu nửa dụ dỗ như vậy để khiến Triệu Vân gật đầu đồng ý.

Chỉ là Công Tôn Nhan không ngờ, độ trung thành của Triệu Vân lại là 0. Phải chăng hắn chỉ định đưa cô và Công Tôn Thừa đến Lệnh Chi, rồi bỏ đi tìm Lưu Bị?

Không đời nào cô để người mình nhắm sẵn chạy thoát, người này cô nhất định phải giữ lại.

Nghĩ vậy, ánh mắt Công Tôn Nhan khẽ nheo lại.

“Đã vậy, mời Tử Long tướng quân đỡ ta dậy.” Vào chế độ mặt dày, Công Tôn Nhan xem như không thấy vẻ lạnh lùng trên mặt Triệu Vân, vươn tay về phía hắn, “Có một bí mật liên quan đến tính mạng của tất cả chúng ta, cần phải cho tướng quân xem.”

Bí mật liên quan đến tất cả mọi người?

Triệu Vân không tin một cô nương như cô có thể biết điều gì trọng đại, nhưng thấy cô nói nghiêm túc, hắn vẫn đỡ lấy tay cô, giúp cô đứng dậy.

Vừa đứng lên, Công Tôn Nhan cảm giác chân mình run rẩy, eo đau buốt, mắt hoa lên. May mà có Triệu Vân đỡ, cô mới không ngã xuống.

“Ta được thần hệ thống chỉ điểm trong mộng, nên có được chút kỳ duyên thần thông.” Công Tôn Nhan toàn thân dựa vào người Triệu Vân, nghiêm túc bịa chuyện.

Chỉ thế thôi sao?

Liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người là như thế này?

Triệu Vân cảm thấy cô nương này đầu óc có lẽ bị thương, mới nói ra mấy lời nhảm nhí này.

“Công Tôn tiểu thư muốn nói chỉ có vậy sao?” Giọng Triệu Vân lại lạnh đi vài phần.

Thấy độ thiện cảm của Triệu Vân rớt xuống 20, Công Tôn Nhan không dám lãng phí thêm lời.

Cô vội mua trong hệ thống một bó mì sợi giá một điểm tài nguyên, chọn địa điểm nhận hàng là mảnh đất trống trước mặt, rồi chỉ về phía đó.

“Tướng quân nhìn xem.”

Không có âm thanh “biu~”, cũng chẳng có hiệu ứng ánh sáng nào. Một bó mì sợi 10 cân được buộc bằng giấy da bò xuất hiện lặng lẽ trên mặt đất.

“Xì——”

Triệu Vân hít một hơi lạnh, Công Tôn Nhan cảm giác được cơ thể phía sau mình khẽ run lên.

Thực ra, ngay cả người biết rõ về giao dịch của hệ thống như cô cũng không khỏi hồi hộp khi nhìn thấy mì thật sự xuất hiện, khẽ run một chút.

“Công Tôn tiểu thư??”

Đây chính là kỳ duyên thần thông? Hô biến ra vật phẩm từ hư không? Triệu Vân cảm thấy thế giới quan của mình vừa bị đảo lộn.

Chuyện này đâu chỉ là kỳ duyên? Đây là thần tích!

Cả triều Hán thần đạo thịnh hành, mọi tầng lớp đều chuộng mê tín.

Dù từng nghe vô số chuyện về việc thăng thiên giữa ban ngày, nhưng với người thực tế như Triệu Vân, mấy thứ này chẳng qua là trò lừa bịp của mấy kẻ thần thánh giả tạo.

Giờ đây, một chuyện ly kỳ thế này lại xảy ra ngay trước mắt, Triệu Vân nhất thời không biết tiếp nhận thế nào, suýt nữa thì thả rơi Công Tôn Nhan.

“Đúng vậy, đây là thần thông mà ta được thần hệ thống ban cho khi bị thương.” Công Tôn Nhan nghiêm túc bịa chuyện tiếp.

“Đây, đây là gì?” Là người bản địa thời Hán, Triệu Vân không quan tâm thần hệ thống là gì, hắn để ý thứ sợi nhỏ trên đất kia là gì.

Thời Đông Hán, người Bắc Địa chủ yếu ăn kê và lúa mạch. Người giàu thì ăn cơm, người thường thì nấu cháo.

Dù thời này đã có dạng sơ khai của mì như bánh trôi hoặc bún gạo, nhưng mì sợi thực sự phải đến thời Nguyên Minh mới phổ biến.

Những sợi mì này do máy móc tinh chế, sợi nào cũng đều tăm tắp, Triệu Vân tất nhiên không nhận ra là gì.

“Đây gọi là mì, là một loại thực phẩm.” Công Tôn Nhan vỗ nhẹ tay Triệu Vân, ý bảo hắn đỡ cô ngồi xuống.

Thực ra ngồi hay đứng cũng không ảnh hưởng đến việc mua đồ, nhưng cô muốn tỏ ra nghiêm túc, thể hiện chút khí thế.

“Thứ này ăn được sao?” Sau khi đỡ Công Tôn Nhan ngồi xuống, Triệu Vân cẩn thận lại gần, khom người như một con mèo lớn.

Hắn quan sát kỹ càng, nhẹ nhàng rút một sợi, đưa lên ngửi.

Một mùi lúa mạch rất nhẹ thoang thoảng vào mũi, nếu không ngửi kỹ thì không nhận ra.

Triệu Vân với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cầm sợi mì, dưới ánh lửa nhìn kỹ.

Công Tôn Nhan tưởng rằng hắn sẽ thử nếm, không ngờ Triệu Vân lại cẩn thận đến mức bất ngờ. Dù cả ngày chưa ăn gì, hắn vẫn không dám tùy tiện cho thứ đó vào miệng.

Hắn nhíu mày nhìn Công Tôn Nhan đang ngồi lại trong đống rơm: “Không biết tiểu thư vì sao lại tiết lộ chuyện trọng đại này cho tại hạ?”

“Bởi vì ngài là Triệu Vân.” Công Tôn Nhan chăm chú nhìn vào mắt hắn. “Trên đời này, ngoài ta ra, người mà ta tin tưởng nhất chính là ngài, Triệu Tử Long.”

Dù mới tỉnh lại đã bịa chuyện, nhưng về điểm này, Công Tôn Nhan không nói dối.

Có lẽ vì hiệu ứng danh tiếng?

Hoặc vì hiệu ứng cây cầu khi được cứu?

Mức thiện cảm và niềm tin của cô với Triệu Vân ngay từ đầu đã cao một cách bất thường.

Đến cả Công Tôn Thừa, cô còn lo cậu nhỏ miệng mà tiết lộ điều không nên, nên chưa dám kể bí mật gì.

Nhưng cô lại chọn Triệu Vân làm đồng minh đầu tiên, hé lộ một phần bí mật.

Tất nhiên, thói quen giữ lại phòng hờ của cô khiến dù tin tưởng ai đến đâu cũng giữ lại một đường lui, nên cô mới cố ý kết bạn với Triệu Vân, để kiểm tra mức trung thành và trạng thái của hắn bất cứ lúc nào.

Nếu hắn phản bội lòng tin, cô có thể kịp thời phát hiện và hành động.

Có vẻ như bị cú đánh "thật lòng" này làm rung động, Triệu Vân há miệng mấy lần nhưng không biết nên đáp lại thế nào.

Hắn tự thấy mình và Công Tôn tiểu thư không hề thân thiết, sao lại được tin tưởng như vậy?

Vài giây sau, hắn mới thoát khỏi cảm giác khó xử này, kéo lại vấn đề chính: “Không biết thứ

này còn bao nhiêu?”

Công Tôn Nhan mỉm cười: “Nếu đáp ứng đủ điều kiện, thì vô hạn!”

“Gì cơ?” Triệu Vân lại hít sâu một hơi, vừa nghĩ ngợi vừa đi qua đi lại hai vòng. “Thật sao?”

“Thật!”

Dù chỉ là một võ tướng, nhưng hai chữ “vô hạn” đầy trọng lượng này khiến hắn lập tức hiểu được sự tin tưởng mà Công Tôn Nhan dành cho mình.

Chàng thanh niên kiên nghị khẽ cúi người, cung tay vái chào Công Tôn Nhan: “Vân xin giữ kín như bưng, quyết không phụ lòng tin của tiểu thư.”

“Giữ kín như bưng vẫn chưa đủ đâu, Tử Long tướng quân.” Công Tôn Nhan ngồi nghiêng trên đống rơm, không chút e dè. Ánh lửa nhảy nhót, chiếu sáng gương mặt khi tối khi tỏ của cô. “Hãy nói về việc chúng ta cùng nhau cứu vãn loạn thế đi.”





“Đinh—— Triệu Vân đã chấp nhận lời thuyết phục và chiêu mộ của bạn. Thiện cảm +50, trung thành +60. Mức độ thiện cảm giữa bạn và Triệu Vân: Tâm giao tri kỷ.”