Cậu khẽ nhíu mày, cảm thấy phiền phức nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Không muốn lãng phí hơi sức, cậu kéo tay Thiên Nhận Tuyết đứng bên cạnh: "Nhận Tuyết tỷ, tỷ giúp ta đi, được không?"
Thiên Nhận Tuyết nhìn cậu, khẽ thở dài. Cô đã quá quen với cảnh này, vì mỗi lần Thiên An Lạc rơi vào tình huống khó xử, người phải đứng ra giải vây luôn là cô. Quay sang đám bạn học, Thiên Nhận Tuyết nhẹ giọng: "Tiểu Lạc vừa khỏi ốm, vẫn chưa khỏe lắm, mọi người để cậu ấy nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì thì để sau hãy nói."
Nghe vậy, đám bạn học cũng đành tản ra, tuy mặt mũi vẫn cố gắng tỏ vẻ quan tâm nhưng trong lòng lại đầy thất vọng vì không thể bắt chuyện được với Thiên An Lạc.
Thiên An Lạc ngồi xuống ghế của mình, ánh mắt lặng lẽ lướt qua các bạn học trong lớp. Đây đều là con cháu của những đại gia tộc lớn. Đa số bọn họ đều kiêu căng, ỷ lại vào gia tộc, lười biếng và sống không có mục tiêu rõ ràng. Những người này, Thiên An Lạc chẳng hề muốn kết giao. Cậu hiểu rõ một điều: gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Nếu cậu kết thân với bọn họ, chẳng khác nào tự hủy hoại tương lai của mình.
Cậu không đáp, chỉ nhún vai, vẻ mặt lười biếng quen thuộc lại hiện ra. Quang Diệu nhìn cậu mà không khỏi thở dài. Là cháu của Quang Linh – một trong những trưởng lão quyền lực, cô không thiếu người muốn kết thân, nhưng giữa đám công tử, tiểu thư cao ngạo trong lớp, Thiên An Lạc lại là người duy nhất khiến cô cảm thấy thoải mái. Có lẽ chính vì vẻ bất cần, nhưng lại luôn ẩn chứa sự thông minh và kiên cường trong cậu đã khiến Quang Diệu cảm thấy quý mến.
Khi Thiên An Lạc đang thẫn thờ ngắm nhìn bầu không khí xung quanh, một bóng dáng thanh thoát chợt xuất hiện trước mặt. Giọng nói dịu dàng, mang theo chút ấm áp, vang lên: "An Lạc, ngươi khỏe hơn chưa?"
Trước mặt cậu là Quang Diệu, người bạn duy nhất trong lớp mà cậu có thể coi là thân thiết. Quang Diệu sở hữu một vẻ đẹp thanh khiết, thuần túy như ánh nắng ban mai. Mái tóc trắng như tuyết dài đến ngang lưng, đuôi tóc được uốn nhẹ nhàng, mỗi khi cô di chuyển, từng lọn tóc lại như ánh lên một sắc bạc lấp lánh. Đôi mắt của cô dài, hơi xếch, màu đen thẳm tựa như bầu trời đêm, mang theo một sự dịu dàng và điềm tĩnh khó diễn tả.
Hôm nay, Quang Diệu mặc một bộ váy đơn giản màu xanh nhạt, kiểu dáng nhẹ nhàng nhưng không kém phần thanh lịch. Phong thái của cô khiến người đối diện cảm giác thoải mái, dễ chịu nhưng cũng không dám khinh thường bởi nét sắc sảo ẩn sau vẻ ngoài dịu dàng ấy.
Thiên An Lạc nhìn Quang Diệu, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt: "Khỏe rồi. Cảm ơn ngươi đã quan tâm."
Quang Diệu ngồi xuống cạnh cậu, ánh mắt quan sát một lượt rồi nhẹ giọng nói: "Khỏe là tốt rồi. Nhưng lần sau đừng liều lĩnh như vậy nữa. Ngươi biết thể chất của mình yếu mà."