Hệ thống xuất hiện trước mặt Thiên An Lạc, giọng nói vang lên đầy vẻ hả hê: [Ký chủ, người thật là hay. Cuối cùng mẫu thân của người cũng để ý đến người rồi.]
Thiên An Lạc nằm trên giường, cơ thể như bị đè nặng bởi một khối đá khổng lồ, toàn thân nóng rực, đầu đau nhức như muốn nổ tung. Dù ý thức vẫn còn tỉnh táo, nhưng cậu không đủ sức để nhấc mình dậy, nói chi đến đối đáp lại với Hệ thống.
Thể chất yếu ớt vốn là vấn đề lớn nhất của cậu từ khi sinh ra. Cơn sốt này với người khác có lẽ chỉ như một trận bệnh nhẹ, nhưng với cậu, nó đau đớn gấp mười, thậm chí gấp trăm lần. Đó cũng là lý do khiến Thiên Đạo Lưu luôn đặc biệt chú trọng đến sức khỏe của cậu, không để bất kỳ sai sót nào xảy ra.
Cơn sốt không chỉ làm cơ thể đau đớn mà còn khiến đầu óc Thiên An Lạc quay cuồng, mơ màng giữa hiện thực và ảo giác. Cậu lơ đãng nhìn Hệ thống, nhưng không đáp lời, chỉ cố gắng hít thở đều để giảm bớt cơn khó chịu.
Hệ thống tiếp tục nói, giọng không che giấu chút mỉa mai nào: [Thật đáng tiếc, ký chủ của ta bây giờ yếu ớt đến mức không thể đáp lại được một câu. Nhưng đừng lo, mẫu thân của người cuối cùng cũng chú ý đến sự tồn tại của người, không phải mọi cố gắng suốt một năm qua đã được đền đáp rồi sao?]
Thiên An Lạc cắn răng, không đáp. Cậu biết Hệ thống không phải đến để an ủi, mà chỉ để chế giễu sự bất lực của cậu. Nhưng cậu cũng không có sức mà bận tâm nữa, chỉ nhắm mắt, tự nhủ rằng đây chỉ là một trận ốm, nhất định sẽ qua đi.
Sau khi khỏi ốm, cuối cùng Thiên An Lạc cũng được Thiên Đạo Lưu gỡ bỏ lệnh cấm rời khỏi giường. Suốt một tuần lễ nằm bẹp trên giường, cậu cảm giác xương cốt mình như sắp lún hẳn xuống nệm. Vì thế, khi được phép đi lại, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, quyết tâm thoát khỏi cái cảm giác tù túng ấy.
Sáng hôm nay, cậu bắt đầu đi học trở lại. Vừa ra khỏi Trưởng Lão Điện, đã thấy Thiên Nhận Tuyết đứng đợi ở cổng, nét mặt bình thản nhưng không giấu được chút lo lắng khi nhìn cậu. Cô nhanh chóng tiến đến: "Tiểu Lạc, đừng có làm quá sức đấy. Gia gia đã dặn đi dặn lại rồi."
Thiên An Lạc chỉ gật nhẹ, môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác ấm áp. Dù tính cách Thiên Nhận Tuyết có phần lạnh lùng, nhưng cô luôn quan tâm đến cậu như vậy, khiến cậu không thể không trân trọng.
Khi cả hai bước vào lớp học, đám bạn cùng lớp lập tức xúm lại xung quanh Thiên An Lạc, miệng ríu rít hỏi thăm:
"An Lạc, cậu ốm nặng lắm hả? Nghe nói cả tuần rồi không thấy bóng dáng cậu đâu!"
"Đúng đấy, trông cậu có vẻ gầy hơn thì phải? Có cần chúng mình giúp gì không?"
Những lời quan tâm này nghe qua thì đầy thiện ý, nhưng ánh mắt của bọn họ lại chẳng chút chân thành. Thiên An Lạc thừa biết bọn họ chẳng thật lòng gì với cậu. Tất cả chỉ muốn tranh thủ lấy lòng, kết giao để dựa vào thế lực của Trưởng Lão Điện và vị trí đặc biệt của cậu trong Vũ Hồn Điện.