"Tiểu chủ không cần nghĩ nhiều. Chỉ là Giáo Hoàng đại nhân lo lắng, ta đến xem ngươi đã khá hơn chưa."Thiên An Lạc mỉm cười nhưng không nói gì thêm. Dường như cậu đã hiểu phần nào tâm tư của người mẫu thân luôn giữ vẻ lạnh lùng kia.
Sau khi xác nhận tình hình ổn định, Nguyệt Quan rời đi và trở lại Giáo Hoàng Điện.
---
Trong phòng làm việc của Bỉ Bỉ Đông, ánh sáng vàng nhạt từ khung cửa sổ chiếu vào, phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của bà. Khi Nguyệt Quan trở về, bà khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt như muốn dò xét từng lời của ông.
"Thế nào?" – Giọng nói của bà vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
Nguyệt Quan cúi đầu, cung kính đáp:
"Bẩm Giáo Hoàng bệ hạ, Thiên An Lạc chỉ bị cảm lạnh nhẹ, không có gì đáng lo ngại. Nhưng tiểu chủ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày để hồi phục hoàn toàn."
Bỉ Bỉ Đông khẽ nhíu mày, một tia nhẹ nhõm thoáng qua nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ nghiêm nghị. Bà không nói thêm, chỉ gật đầu ra hiệu cho Nguyệt Quan lui ra.
Khi trong phòng chỉ còn lại mình bà, ánh mắt lạnh lùng ấy dần dịu lại, nhìn về phía khung cửa sổ. Trong lòng, bà tự nhủ: "Thằng nhóc này... đúng là cứng đầu." Nhưng ẩn sâu trong đó, một cảm giác khó tả dần len lỏi, vừa lạ lẫm, vừa ấm áp.
Bỉ Bỉ Đông là một người phụ nữ bị bao trùm bởi bóng tối của hận thù và những ký ức đau khổ. Tình yêu, niềm tin, và sự kỳ vọng từng có trong cuộc đời bà đã bị chà đạp và bóp nghẹt đến mức gần như không thể hồi phục. Trong tất cả những tổn thương đó, hai đứa trẻ của bà – Thiên Nhận Tuyết và Thiên An Lạc – lại là hai mảnh ghép gợi nhắc rõ ràng nhất về nỗi đau và sự bất lực mà bà từng phải chịu đựng.
Thiên Nhận Tuyết mang khuôn mặt của Thiên Tầm Tật – người từng là thầy, là kẻ cưỡng ép bà và là đại diện cho gia tộc Thiên Sứ mà bà căm hận đến tận xương tủy. Mỗi lần nhìn vào Thiên Nhận Tuyết, thứ hiện lên trong tâm trí Bỉ Bỉ Đông không phải là tình mẫu tử, mà là những ký ức tăm tối: ánh mắt kiêu ngạo của Thiên Tầm Tật, những lời lẽ tàn nhẫn, và nỗi đau bị giam cầm, bị đe dọa. Thiên Nhận Tuyết giống như một bản sao hoàn hảo của gia tộc Thiên Sứ, gợi lên trong Bỉ Bỉ Đông sự chán ghét và căm phẫn đến đỉnh điểm. Đối với bà, Thiên Nhận Tuyết không chỉ đơn thuần là một đứa con mà còn là biểu tượng của quá khứ mà bà luôn muốn xóa bỏ.
Ngược lại, Thiên An Lạc lại mang khuôn mặt của chính Bỉ Bỉ Đông – một phiên bản thu nhỏ của bà khi còn trẻ, khi cuộc sống vẫn còn những tia sáng le lói của niềm vui và hy vọng. Dù bà cũng hận Thiên An Lạc, vì đứa trẻ này cũng là hậu quả của mối quan hệ đầy đau đớn với Thiên Tầm Tật, nhưng sự hận thù đó không thể đạt đến đỉnh điểm như với Thiên Nhận Tuyết. Mỗi khi nhìn vào Thiên An Lạc, ký ức về tuổi thơ của chính mình – trước khi bị vấy bẩn bởi mưu đồ và giam cầm – lại hiện lên, mang theo một chút ấm áp mà Bỉ Bỉ Đông không ngờ tới. Cậu bé giống như một chiếc gương phản chiếu những gì bà từng có, từng mất, và từng khao khát giữ lại.
Trong lòng Bỉ Bỉ Đông, Thiên Nhận Tuyết và Thiên An Lạc không chỉ là con, mà còn là hai mảnh ghép đại diện cho những phần khác nhau trong cuộc đời và tâm hồn bà. Một bên là hận thù không thể nguôi ngoai, một bên là ký ức mong manh của một cuộc sống tươi đẹp đã bị vùi lấp trong bóng tối. Điều đó khiến cách bà đối xử với hai đứa trẻ trở nên hoàn toàn khác biệt.
Sâu trong tâm trí, Bỉ Bỉ Đông có lẽ không thực sự ghét Thiên Nhận Tuyết hay yêu thương Thiên An Lạc. Bà chỉ đơn giản là không thể thoát khỏi những gì hai đứa trẻ đại diện trong thế giới đầy đau thương và mâu thuẫn của bà.