---
Ngày hôm sau, trong lúc đang làm việc, Bỉ Bỉ Đông vô thức liếc mắt nhìn ra cửa sổ, nơi bình thường vẫn có một cái đầu nhỏ nghịch ngợm ló ra từ sau thân cây cổ thụ. Nhưng hôm nay, khung cảnh lại hoàn toàn trống trải.
Bà dừng lại một chút, ánh mắt thoáng qua chút bất ngờ. Dù không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy hơi lạ lẫm khi thiếu đi hình bóng quen thuộc đó. Những ngày đầu, hành động nhìn lén của Thiên An Lạc khiến bà cảm thấy phiền phức, thậm chí có phần chán ghét. Nhưng dần dần, cảm giác ấy cũng vơi đi, thay vào đó là một sự bình thường, thậm chí đôi lúc còn có chút thú vị.
"Hừ, đúng là một đứa trẻ phiền toái." Bỉ Bỉ Đông lẩm bẩm, nhưng khóe môi lại vô thức cong nhẹ, như thể nhớ lại hình ảnh cái đầu nhỏ ngốc nghếch kia lúc bị phát hiện, vụng về nép sau thân cây lớn.
Bỉ Bỉ Đông ngừng bút, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại như đang suy nghĩ điều gì. Dù ngoài mặt luôn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng cảm giác thiếu vắng bóng dáng nhỏ bé vẫn thoáng qua tâm trí bà. Không biết bản thân có đang nghĩ nhiều hay không, nhưng bà vẫn quyết định kiểm tra.
Bỉ Bỉ Đông khẽ xoay người nhìn ra phía cửa, giọng nói lãnh đạm nhưng không giấu được chút quan tâm:
"Nguyệt Quan, ngươi đến chỗ Thiên An Lạc xem thử nó thế nào. Báo lại cho ta."
Nguyệt Quan – Cúc Đấu La – đang đứng một bên, ngỡ ngàng trước mệnh lệnh bất ngờ này. Dù biết Bỉ Bỉ Đông luôn nghiêm khắc, việc bà trực tiếp bảo quan tâm đến đứa trẻ như Thiên An Lạc vẫn là chuyện hiếm thấy. Tuy nhiên, ông nhanh chóng đáp lời, cúi đầu cung kính:
"Tuân lệnh Giáo Hoàng bệ hạ."
Không chậm trễ, Nguyệt Quan rời khỏi Giáo Hoàng Điện, trong lòng không khỏi thắc mắc. "Giáo Hoàng đại nhân thực sự quan tâm đến đứa trẻ này sao? Thiên An Lạc... quả là đặc biệt."
Ông nhanh chóng hướng đến Trưởng Lão Điện, nơi Thiên An Lạc đang nghỉ ngơi sau cơn cảm lạnh. Trong đầu, ông đã chuẩn bị mọi lời để làm tròn nhiệm vụ mà không khiến đứa trẻ kia nghi ngờ bất cứ điều gì.
Nguyệt Quan bước vào phòng của Thiên An Lạc, ánh mắt sắc bén nhưng không mang vẻ khó chịu. Thiên An Lạc đang nằm trên giường, khuôn mặt hơi tái nhưng ánh mắt vẫn tinh nghịch như mọi khi. Khi thấy Nguyệt Quan, cậu khẽ nhướn mày, miệng nở một nụ cười:
"Nguyệt Quan thúc, không ngờ lại phiền đến người đích thân đến thăm. Có phải mẫu thân phái người đến không?"
Nguyệt Quan giữ nét mặt nghiêm nghị nhưng không tránh khỏi chút mềm lòng khi thấy sự thông minh lanh lợi của cậu. Ông kiểm tra sơ qua, nhận ra cơn cảm lạnh của cậu không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày là khỏe lại.