Đấu La: Ta Xuyên Không Trở Thành Con Của Bỉ Bỉ Đông

Chương 25

Người hầu của Trưởng Lão Điện nhanh chóng đến gần chỗ Thiên An Lạc đang đứng. Khi nghe họ gọi, Thiên An Lạc không tỏ ra bất ngờ, như thể đã đoán trước được chuyện này. Ánh mắt cậu thoáng lóe lên một tia tinh nghịch, khóe môi cong nhẹ thành nụ cười bí hiểm.

"Ta biết ngay mà, kiểu gì cũng bị gia gia phát hiện." Cậu lẩm bẩm trong đầu, ánh mắt thoáng qua vẻ không cam tâm. Thiên An Lạc bước xuống cây, chỉnh sửa lại quần áo cho gọn gàng rồi đi theo người hầu về Trưởng Lão Điện. Dọc đường, cậu đã nghĩ đến một "kế sách" để tránh khỏi một trận trách mắng mà cậu chắc chắn sẽ xảy ra.

Khi vừa đến cửa Trưởng Lão Điện, Thiên An Lạc đã giả bộ ngáp một cái thật dài, sau đó nhìn hai người hầu bằng vẻ mặt uể oải:

"Ta tự nhiên thấy buồn ngủ quá, chắc là do leo cây mệt. Các ngươi giúp ta báo lại với gia gia rằng hôm nay ta mệt, lần sau ta sẽ đến gặp ông nhé."

Dứt lời, không đợi người hầu kịp phản ứng, Thiên An Lạc nhanh chân chạy về phòng mình. Cậu vừa đi vừa nghĩ:

"Hừm, tránh được một lần mắng mỏ cũng tốt. Dù sao gia gia cũng không nỡ giận lâu."

Người hầu nhìn theo bóng cậu biến mất sau dãy hành lang, không biết nên cười hay khóc. Dù sao, lệnh của Trưởng Lão vẫn phải thực hiện, nên họ đành quay lại báo cáo với Thiên Đạo Lưu, mang theo lời nhắn đầy khéo léo mà tiểu chủ đã nhờ.

Những ngày tiếp theo, Thiên An Lạc vẫn duy trì hành động leo cây nhìn lén Bỉ Bỉ Đông như một thói quen cố định. Dù Thiên Đạo Lưu đã nhiều lần ngăn cản, trách mắng cậu về hành động nguy hiểm và có phần ngang ngược này, Thiên An Lạc vẫn làm ngơ, quyết tâm thực hiện ý định của mình. Suốt cả một năm, bất kể trời mưa hay nắng, cậu vẫn không bỏ qua một ngày nào.

Bỉ Bỉ Đông lúc đầu hoàn toàn thờ ơ, không thèm để tâm đến hành động trẻ con này. Nhưng rồi, vào một buổi chiều muộn, Thiên An Lạc trở về từ chuyến "rình rập" thường nhật, bị trúng gió, dẫn đến cảm lạnh. Tin này nhanh chóng truyền đến tai Thiên Đạo Lưu và Thiên Nhận Tuyết. Hai người lập tức đến thăm, lo lắng nhìn cậu nằm yếu ớt trên giường.

Thiên Đạo Lưu tức giận trách mắng:

"Cứng đầu! Ta đã nói bao nhiêu lần là không được leo cây, không được nghịch ngợm như vậy mà ngươi có chịu nghe không?!"

Dù vậy, trong ánh mắt ông không giấu được sự lo lắng, cứ liên tục ra lệnh cho người hầu chuẩn bị thuốc và chăm sóc cho cậu thật chu đáo.

Thiên Nhận Tuyết cũng không khỏi bực mình nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn, vừa xoa trán cậu vừa thở dài:

"Đệ cứ bướng bỉnh như thế, chẳng ai dám không lo lắng cả. Lần này ốm nặng, hy vọng đệ biết rút kinh nghiệm."

Thiên An Lạc chỉ lặng lẽ cười, giọng khàn khàn vì sốt:

"Lần sau... ta sẽ chú ý hơn."