Câu nói cuối cùng như giọt nước tràn ly. Thiên Đạo Lưu giận dữ đến cực điểm. Hồn lực khổng lồ của ông bùng phát ra, bao trùm cả căn phòng. Áp lực của một Tuyệt Thế Đấu La khiến không gian rung chuyển, từng luồng năng lượng mạnh mẽ như muốn nghiền nát mọi thứ xung quanh.
Bỉ Bỉ Đông dù là một Phong Hào Đấu La cấp 96, nhưng cũng không thể chịu nổi áp lực này. Gương mặt bà tái nhợt, thân hình lảo đảo. Một vệt máu đỏ tươi chảy xuống từ khóe miệng, nhưng ánh mắt bà vẫn kiên cường không chút nao núng.
Nhìn thấy vẻ bất khuất của Bỉ Bỉ Đông, Thiên Đạo Lưu trầm giọng nói, sự giận dữ trong lời nói dần dịu xuống, thay vào đó là sự thất vọng:
"Ta biết, là Thiên Tầm Tật đã sai, là gia tộc Thiên Sứ đã sai. Nhưng dù thế nào đi nữa, Tuyết nhi và Lạc nhi không đáng phải chịu đựng những oán hận mà ngươi dành cho chúng ta. Nếu ngươi đã quyết tâm, ta cũng không ép buộc ngươi. Nhưng nhớ lấy, dù thế nào, bọn chúng vẫn là máu mủ của ngươi."
Nói xong, Thiên Đạo Lưu xoay người bước đi, không nhìn lại.
Trong căn phòng giờ chỉ còn lại một mình Bỉ Bỉ Đông. Bà đứng đó, lau đi vệt máu trên miệng, đôi mắt lạnh lẽo hiện lên một tia oán độc.
Bỉ Bỉ Đông lẩm bẩm, giọng nói lạnh buốt như băng:
"Sẽ có một ngày... ta sẽ hủy diệt gia tộc Thiên Sứ của các ngươi, để các ngươi trả giá cho tất cả những gì ta đã chịu đựng!"
Tối hôm đó, trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn trong phòng, Thiên Đạo Lưu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Ông nhìn thấy Thiên Nhận Tuyết đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt thất thần nhìn ra màn đêm đen kịt. Nét mặt cô vẫn còn vương chút u buồn, nhưng sự quyết liệt đã bắt đầu hiện rõ trong ánh mắt.
Thiên Đạo Lưu khẽ thở dài, bước đến gần, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Tuyết nhi, đừng oán hận mẹ ngươi. Nàng cũng có nỗi khổ của mình. Những gì nàng đã làm không phải vì nàng muốn như vậy, mà là vì những vết thương quá khứ đã khiến nàng không thể buông bỏ."
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy liền quay lại, đôi mắt lạnh lẽo như băng, mang theo một nụ cười nhạt đầy chua xót. Cô nói, giọng điệu sắc bén:
"Nỗi khổ? Con không cần biết nỗi khổ của bà ấy là gì. Con chỉ biết rằng cái tát sáng nay đã làm con tỉnh ngộ. Người phụ nữ ấy chưa bao giờ coi con là con gái. Nếu bà ấy không cần con, vậy con cũng không cần bà ấy."
Thiên Đạo Lưu cảm nhận được sự lạnh nhạt và cứng rắn trong lời nói của cháu gái. Ông đau lòng, nhưng không biết phải nói gì để xoa dịu.
Thiên Nhận Tuyết tiếp tục, giọng nói dứt khoát, từng từ như lưỡi dao sắc bén:
"Con không có mẹ. Con chỉ có gia gia và An Lạc mà thôi. Gia gia, người đừng nói nữa. Con sẽ không bao giờ cầu xin tình thương từ bà ấy. Từ nay, con sẽ sống vì những người thật lòng yêu thương con."