Đấu La: Ta Xuyên Không Trở Thành Con Của Bỉ Bỉ Đông

Chương 20

Thiên Đạo Lưu lặng người trước sự trưởng thành đột ngột của Thiên Nhận Tuyết. Dường như cô không còn là đứa trẻ cần sự che chở nữa, mà đã tự mình xây nên một bức tường kiên cố để bảo vệ chính mình.

Sau một lúc im lặng, Thiên Đạo Lưu khẽ gật đầu, giọng ông trầm thấp nhưng mang theo sự kiên định:

"Được rồi, Tuyết nhi. Nếu con đã quyết như vậy, gia gia sẽ luôn ở bên con. Nhưng nhớ kỹ, dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng để hận thù làm mờ lý trí của con."

Thiên Nhận Tuyết không trả lời, chỉ cúi đầu, ánh mắt vẫn hướng về bóng tối bên ngoài cửa sổ. Trong lòng cô, những cảm xúc hỗn loạn đang dần lắng đọng, để lại một quyết tâm mãnh liệt.

Trong căn phòng yên tĩnh, ánh trăng nhạt hắt qua khung cửa sổ, phủ lên bóng dáng nhỏ bé của Thiên An Lạc đang ngồi trầm tư trên chiếc bàn gần cửa sổ. Ánh mắt cậu sâu thẳm, như chứa đựng cả ngàn ý niệm khó đoán.

Một quả cầu trắng bất ngờ xuất hiện giữa không trung, lơ lửng trước mặt cậu. Hệ thống lên tiếng, giọng điệu đầy tò mò:

"Kí chủ, Bỉ Bỉ Đông có vẻ rất hận người. Người nên làm gì bây giờ?"

Thiên An Lạc không vội trả lời ngay. Cậu nhướng mày, ánh mắt như lóe lên một tia cười nhạt. "Hận là đúng rồi. Theo như ký ức của mẫu thân ngươi truyền cho ta, thì những hành động ngày hôm nay và nỗi căm hận đó... tất cả đều là điều bình thường. Nếu là ta, ta cũng làm thế."

Hệ thống hơi sững lại trước sự bình thản của cậu. Một thoáng ngập ngừng, nó tiếp lời:

"Vậy thì phải làm sao để cải thiện mối quan hệ của người và Bỉ Bỉ Đông bây giờ? Chẳng phải người cũng cần bà ấy sao?"

Thiên An Lạc nghe vậy thì khẽ bật cười. Tiếng cười không lớn nhưng đầy ẩn ý. Khóe môi cậu cong lên một nụ cười mỉm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng khiến hệ thống không khỏi rùng mình:

"Ngươi biết cách để khiến một người ghét mình không còn ghét mình nữa là gì không?"

Hệ thống lập tức hỏi lại, vẻ tò mò không giấu nổi:

"Là gì vậy kí chủ?"

Thiên An Lạc nghiêng đầu, đôi mắt đượm chút mệt mỏi nhưng lại lấp lánh như đang tính toán điều gì đó rất sâu xa. Cậu chậm rãi đáp:

"Đơn giản thôi, là mặt dày."

Câu nói khiến hệ thống chết lặng. Một lúc sau, nó lại lên tiếng, giọng đầy vẻ hoang mang:

"Là sao vậy, kí chủ? Ta vẫn chưa hiểu ý của người."

Thiên An Lạc hờ hững tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn ra khoảng trời đêm ngoài cửa sổ. Giọng cậu trầm xuống, mang theo chút bất cần pha lẫn quyết đoán:

"Ngươi cứ chờ đi. Thời gian sẽ cho ngươi biết tất cả."

Hệ thống im lặng trước lời nói đầy ẩn ý của Thiên An Lạc. Nó không biết cậu đang tính toán điều gì, nhưng sự tự tin trong giọng nói của cậu khiến nó không thể nghi ngờ. Thiên An Lạc lúc này như một con cáo già đang ẩn mình, sẵn sàng tung ra những bước đi khiến người khác không kịp trở tay.