Đấu La: Ta Xuyên Không Trở Thành Con Của Bỉ Bỉ Đông

Chương 18

--

Tại Trưởng Lão Điện, Thiên Đạo Lưu đang đứng chắp tay sau lưng trong đại sảnh. Gương mặt ông đỏ bừng, đôi mắt sắc bén lóe lên tia giận dữ như muốn thiêu đốt tất cả. Ánh sáng từ mấy viên hồn thạch trang trí trong điện dường như cũng không làm dịu đi vẻ bừng bừng phẫn nộ của ông.

Trong lòng Thiên Đạo Lưu như có một cơn bão cuộn trào. Ông nghĩ:

"Dù có ghét bỏ đi chăng nữa, thì đó cũng là cốt nhục của ngươi, là máu mủ ruột rà. Bỉ Bỉ Đông, ngươi làm như vậy không chỉ tổn thương chúng, mà còn tổn thương đến danh dự của Thiên gia."

Bàn tay ông siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Không thể kiềm chế thêm được nữa, Thiên Đạo Lưu hít sâu một hơi, đôi mắt lạnh lẽo quyết đoán.

Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh của ông biến mất khỏi Trưởng Lão Điện, nhanh như một tia chớp lao thẳng đến Giáo Hoàng Điện, nơi mà Bỉ Bỉ Đông đang ở.

Thiên Đạo Lưu bước thẳng vào phòng làm việc của Bỉ Bỉ Đông, không hề chần chừ hay che giấu sự tức giận của mình. Đôi mắt ông lóe lên ánh nhìn sắc lạnh, như muốn xuyên thấu mọi tâm tư của người đối diện.

Bỉ Bỉ Đông ngồi trên ghế cao, đôi tay đặt trên bàn, ánh mắt bình thản nhìn ông. Dường như sự xuất hiện của Thiên Đạo Lưu không làm bà bất ngờ, thậm chí còn nằm trong dự tính của mình.

Thiên Đạo Lưu cất giọng, từng chữ như lưỡi dao sắc bén:

"Bỉ Bỉ Đông, dù gì Tuyết nhi và Lạc nhi cũng là cốt nhục do ngươi sinh ra. Ngươi không chấp nhận chúng, nhưng ngươi cũng không nên làm tổn thương chúng như vậy!"

Bỉ Bỉ Đông cười lạnh, đôi môi nhếch lên đầy mỉa mai:

"Cốt nhục của ta? Thiên Đạo Lưu, ngươi nghĩ ta lại nhận những đứa trẻ mang dòng máu của gia tộc Thiên Sứ các ngươi sao? Ta không có bất kỳ cốt nhục nào với đám người các ngươi!"

Nghe lời này, ánh mắt Thiên Đạo Lưu càng thêm bùng cháy lửa giận. Giọng ông vang lên đầy phẫn nộ:

"Bỉ Bỉ Đông, ngươi có thể oán trách Thiên Tầm Tật, nhưng Tuyết nhi và Lạc nhi thì có lỗi gì? Chúng là những đứa trẻ vô tội! Ngươi là mẫu thân, lại nỡ lòng nào phủ nhận sự tồn tại của chúng? Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ lương tâm ngươi không day dứt chút nào sao?"

Bỉ Bỉ Đông đứng dậy, đôi mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào Thiên Đạo Lưu. Bà đáp lại, từng lời như băng giá:

"Lương tâm? Ngươi hỏi lương tâm của ta? Nếu không vì các ngươi, ta đâu đến nỗi mất tất cả, bị ép buộc làm thứ công cụ cho gia tộc các ngươi! Bọn chúng mang dòng máu của các ngươi, không phải của ta. Ngươi đừng mơ ta sẽ bao giờ thừa nhận chúng!"