Thiên An Lạc đứng khựng lại, ánh mắt mở lớn, không tin nổi vào cảnh tượng trước mắt. Cậu theo bản năng định lên tiếng, nhưng ngay lúc đó, giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu:
"Ký chủ, người không được can thiệp. Đây là bước ngoặt quan trọng thúc đẩy sự phát triển tính cách của Thiên Nhận Tuyết. Mọi hành động của người sẽ làm thay đổi cốt truyện."
Thiên An Lạc siết chặt tay, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ lùi lại vài bước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn theo.
Thiên Nhận Tuyết đứng yên tại chỗ, bàn tay nhỏ run rẩy đưa lên má, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc và tổn thương. Lần đầu tiên cô gặp mẫu thân, người mà cô luôn ngưỡng mộ và ao ước được yêu thương, vậy mà điều đầu tiên nhận được lại là sự chối bỏ phũ phàng.
Bỉ Bỉ Đông nhìn xuống, ánh mắt càng thêm sắc lạnh. Giọng nói của bà vang lên như lưỡi dao cắt qua không khí:
"Đừng bao giờ gọi hai tiếng mẫu thân từ cái miệng bẩn thỉu của ngươi. Nó khiến ta cảm thấy kinh tởm."
Nói xong, bà quay người, không thèm nhìn lại, bước đi với sự dứt khoát, bỏ lại hai đứa trẻ đứng lặng phía sau.
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má của Thiên Nhận Tuyết. Cô nhìn theo bóng dáng của mẫu thân, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo, toàn thân run rẩy. Cô âm thầm quay sang Thiên An Lạc, vùi mặt vào lòng em trai mình, òa khóc nức nở.
Thiên An Lạc không nói gì, chỉ đưa tay ôm lấy chị gái, ánh mắt cậu tối lại, sâu thẳm như chứa đựng cả một vực thẳm lạnh lẽo.
Những người có mặt xung quanh không khỏi kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Ánh mắt của họ lộ rõ sự ngỡ ngàng, vài người thậm chí còn lùi lại, không dám lên tiếng.
Cúc Đấu La thấy Thiên Nhận Tuyết khóc nức nở, ánh mắt hắn hiện lên vẻ thương xót. Hắn cúi xuống, đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng an ủi:
"Thiếu chủ,đừng khóc nữa. Giáo Hoàng Điện hạ... chỉ là nhất thời không kiềm chế được cảm xúc thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả."
Tuy nhiên, lời an ủi này chẳng thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng Thiên Nhận Tuyết. Cô không nói gì, chỉ gục mặt xuống, khóc càng lớn hơn, nước mắt không ngừng rơi xuống làm ướt cả vạt áo.
Thiên An Lạc đứng bên cạnh, đôi mắt trầm xuống, ánh nhìn đầy lạnh lẽo. Cậu lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng chứa đựng sự kiên quyết:
"Cúc gia gia, phiền người đưa chúng ta trở lại Trưởng Lão Điện."
Cúc Đấu La nhìn Thiên An Lạc, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên trước sự trưởng thành và điềm tĩnh của cậu bé. Ông gật đầu mà không nói thêm lời nào, nhanh chóng dẫn hai chị em trở lại Trưởng Lão Điện.
-