Đấu La: Ta Xuyên Không Trở Thành Con Của Bỉ Bỉ Đông

Chương 16

Đúng 6 giờ sáng, Thiên Nhận Tuyết lại xuất hiện trước cửa phòng của Thiên An Lạc. Sau khi kéo được cậu dậy và sửa soạn, hai chị em chuẩn bị xong xuôi đúng 7 giờ. Cúc Đấu La đã đợi sẵn bên ngoài để dẫn cả hai tới Giáo Hoàng Điện.

Trên đường đi, ánh mắt Thiên Nhận Tuyết sáng rực lên niềm háo hức không che giấu nổi, đôi môi mím lại như cố kiềm chế sự vui mừng. Cô quay sang Cúc Đấu La hỏi dồn dập:

"Cúc gia gia, mẫu thân của chúng ta thật sự lợi hại như mọi người nói sao? Người có thực sự là Phong Hào Đấu La trẻ nhất trong lịch sử không? Và... người có bao giờ nhắc tới chúng ta không?"

Cúc Đấu La nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt thoáng chút thương hại nhưng ông nhanh chóng giấu đi. "Thiếu chủ, mẫu thân của các ngươi đúng là một thiên tài hiếm có, không chỉ mạnh mẽ mà còn rất thông minh. Nhưng... những chuyện khác, ta không tiện nói nhiều. Khi các ngươi gặp người, tự mình cảm nhận sẽ rõ hơn."

Thiên An Lạc đi phía sau, ánh mắt thoáng chút lạnh nhạt. Trong lòng cậu vang lên suy nghĩ đầy chua xót: "Tỷ tỷ, có lẽ lần này người sẽ thất vọng rồi."

Khi cả ba đang trò chuyện, phía trước xuất hiện một bóng dáng nữ nhân đang tiến lại gần.

Bỉ Bỉ Đông – cái tên vang danh khắp đại lục, bước đi với phong thái ung dung nhưng lại mang theo một khí thế áp đảo, khiến không khí xung quanh như chùn xuống. Bà mặc bộ lễ phục dài màu vàng kim rực rỡ, lấp lánh với vô số đá quý được khảm lên. Chiếc vương miện tử kim chín khúc trên đầu càng tăng thêm vẻ uy nghi và kiêu sa, quyền trượng trong tay tỏa sáng lấp lánh như thể muốn khẳng định vị trí tối cao không ai lay chuyển được của bà.

Làn da trắng nõn cùng dung nhan hoàn mỹ khiến bất cứ ai cũng phải kinh ngạc khi đối diện. Bỉ Bỉ Đông không cao, nhưng khí chất của bà thì không ai có thể xem thường. Đôi mắt lạnh lùng như băng giá, chứa đầy vẻ kiêu ngạo và lạnh nhạt, toát lên quyền lực và sự xa cách khó thể chạm tới.

Cúc Đấu La lập tức cúi người, một tay đặt lên ngực, chân hơi nhún xuống, cung kính nói:

"Giáo Hoàng Điện hạ, hai vị tiểu chủ đã tới."

Ánh mắt sắc lạnh của Bỉ Bỉ Đông đảo qua hai đứa trẻ đứng trước mặt bà. Không có chút ấm áp nào, mà thay vào đó là một sự lạnh lùng xa cách và... ghét bỏ.

Thiên Nhận Tuyết không nhận ra điều đó. Cô vui mừng nắm tay em trai, chạy nhanh tới, giọng nói đầy phấn khích:

"Mẫu thân!"

Nhưng chưa kịp nói hết câu, cô đã nhận ngay một cú tát mạnh vào má. Âm thanh chát chúa vang lên, khiến cả không gian như ngưng đọng.