Thiên An Lạc thoáng mở mắt, lơ mơ đáp:
"Lạ thì lạ, nhưng dù sao ta cũng có làm được gì đâu. Đợi gặp người rồi hẵng nói."
Câu trả lời hời hợt của em trai khiến Thiên Nhận Tuyết càng thêm nôn nóng. Cô kéo chăn của Thiên An Lạc ra, ép cậu ngồi dậy, giọng vừa nghiêm túc vừa lo lắng:
"Đệ không hiểu đâu, ta rất muốn mẫu thân chấp nhận chúng ta. Nếu hôm nay thất bại... ta sợ người sẽ càng ghét chúng ta hơn. Lần này ta nhất định phải cố gắng!"
Thiên An Lạc bị kéo dậy, cả người lảo đảo. Cậu vò đầu, nhìn chị gái mình với ánh mắt bất lực:
"Tỷ, tỷ lo lắng quá rồi. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên đi. Mẫu thân không thích chúng ta, thì ta cũng đâu thay đổi được trong một sớm một chiều. Quan trọng là chúng ta sống tốt, đúng không?"
Thiên Nhận Tuyết lặng đi một chút. Dù em trai mình nói có lý, nhưng cô không muốn chấp nhận sự thật rằng mẫu thân của họ, người mà cô luôn ngưỡng mộ, lại không dành tình cảm nào cho họ. Cô thở dài, mắt nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang rọi sáng căn phòng.
"An Lạc, đệ thật sự nghĩ đơn giản quá..."
Thấy chị gái trầm ngâm, Thiên An Lạc bất giác dịu giọng:
"Tỷ, nếu mẫu thân ghét chúng ta, ta sẽ đứng ra bảo vệ tỷ. Đệ không để ai làm tổn thương tỷ đâu, kể cả mẫu thân."
Những lời nói vô tư của cậu khiến Thiên Nhận Tuyết khẽ cười, ánh mắt dịu lại. Dù đôi lúc cậu em trai của cô có hơi lười biếng, nhưng cậu luôn biết cách an ủi cô bằng sự chân thành. Cô xoa đầu Thiên An Lạc, giọng nhẹ nhàng:
"Thôi được rồi, đệ ngủ thêm đi. Nhưng đúng 6 giờ ta sẽ quay lại gọi đệ dậy, không được lười nữa đâu đấy."
"Ừm, tỷ đừng lo, ta sẽ dậy đúng giờ." Thiên An Lạc gật gù, nhanh chóng nằm lại xuống giường, chỉ chốc lát đã ngủ say như chưa từng bị quấy rầy.
Nhìn em trai mình, Thiên Nhận Tuyết mỉm cười bất lực. Cô đứng dậy, rời khỏi phòng, trong lòng tự nhủ rằng dù kết quả hôm nay thế nào, cô cũng sẽ cố gắng hết sức để giành lấy một chút tình cảm từ mẫu thân.