Ánh sáng đầu ngày vừa chạm đến đường chân trời, những tia nắng nhạt len lỏi qua cửa sổ, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Thiên Nhận Tuyết đã đứng trước phòng của Thiên An Lạc từ sớm. Cô đưa tay lên gõ cửa, tiếng gõ vang lên dồn dập, giọng nói đầy sức sống vang vọng:
"An Lạc, đệ dậy chưa?"
Bên trong phòng, Thiên An Lạc đang chìm sâu trong giấc mộng. Tiếng gọi bất ngờ làm cậu nhăn mặt, lẩm bẩm vài câu không rõ rồi mơ màng ngồi dậy. Cậu bước loạng choạng ra mở cửa, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, giọng ngái ngủ:
"Tỷ... sao tỷ lại ở đây?"
Thiên An Lạc trông thật buồn cười với đôi mắt lờ đờ, tóc tai rối bời như tổ quạ, khuôn mặt ngái ngủ toát lên vẻ bối rối. Thiên Nhận Tuyết nhìn cậu, không nhịn được bật cười:
"An Lạc, đệ quên rồi sao? Hôm nay chúng ta đi gặp mẫu thân mà!"
Giọng nói của cô đầy mong chờ, như thể chỉ cần nhắc đến việc gặp mẫu thân là đã đủ để xua tan hết mệt mỏi. Thiên An Lạc khẽ nhíu mày, hé mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Kim giờ chỉ đúng con số 5, trong khi giờ hẹn của họ là 7 giờ sáng.
Cậu nhăn mặt, giọng nói pha chút khó chịu:
"Tỷ, còn hai tiếng nữa mới đi. Tỷ gọi ta dậy sớm như vậy làm gì?"
Thiên Nhận Tuyết cười trừ, ánh mắt có chút bối rối:
"Ta không ngủ được nên dậy hơi sớm đó mà."
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề, bắt đầu luyên thuyên về những suy nghĩ và kỳ vọng của mình về Bỉ Bỉ Đông. Nào là mẫu thân của họ mạnh mẽ ra sao, võ hồn song sinh lợi hại thế nào, và cả việc cô đã hâm mộ bà từ lâu như thế nào.
Thiên An Lạc nhìn chị gái mình, chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến dữ dội. Không muốn nghe thêm những lời lải nhải lúc sáng sớm, cậu thở dài, kéo tay Thiên Nhận Tuyết vào phòng, giọng lười biếng:
"Vào đi, muốn nói gì thì nói, nhưng để ta ngủ thêm một chút."
Cậu leo lên giường, cuộn mình trong chăn, mặc kệ Thiên Nhận Tuyết vẫn đang luyên thuyên không ngừng bên cạnh. Chẳng mấy chốc, tiếng thở đều đều của Thiên An Lạc lại vang lên, trong khi Thiên Nhận Tuyết chỉ biết bất lực nhìn cậu em trai "không có chí tiến thủ" của mình.
Thiên Nhận Tuyết đứng trong phòng, nhìn em trai mình tiếp tục say ngủ mà vừa buồn cười vừa bực bội. Cô khoanh tay, khẽ nhíu mày, nhưng sự háo hức của cô về buổi gặp hôm nay vẫn không hề giảm bớt.
"An Lạc, đệ không định dậy sớm chuẩn bị gì sao? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mẫu thân đó!"
Thiên An Lạc cuộn chăn kín mít, giọng uể oải vang lên từ bên trong:
"Tỷ, chúng ta gặp người ta chứ có đi đánh trận đâu mà cần chuẩn bị nhiều vậy. Cứ để ta ngủ thêm, đến giờ thì đánh thức ta dậy là được rồi."
Thiên Nhận Tuyết bĩu môi, đi tới ngồi xuống cạnh giường của cậu. Cô chống cằm, ánh mắt đăm chiêu:
"Đệ không tò mò sao? Từ nhỏ đến giờ, mẫu thân chưa bao giờ gặp chúng ta. Ta nghe gia gia nói người rất mạnh mẽ, là người trẻ nhất đạt tới Phong Hào Đấu La, nhưng... người lại không thích chúng ta. Đệ không thấy lạ à?"