Đấu La: Ta Xuyên Không Trở Thành Con Của Bỉ Bỉ Đông

Chương 13

Thấy Thiên Đạo Lưu dường như đang định từ chối như trước, Thiên An Lạc ở bên cạnh liền nhanh chóng xen vào. Cậu nắm lấy tay ông, ánh mắt long lanh như muốn làm nũng:

"Gia gia, con cũng muốn đi gặp mẫu thân! Người cho chúng con đi đi mà!"

Hai đứa trẻ đồng loạt nhìn ông, ánh mắt tràn đầy chờ mong và quyết tâm. Thiên An Lạc thậm chí còn kéo tay ông nhẹ nhàng đung đưa, giọng năn nỉ:

"Gia gia, lần này thôi mà, được không? Con hứa con sẽ ngoan mà!"

Thiên Đạo Lưu thở dài một hơi, ánh mắt dịu đi khi nhìn hai gương mặt ngây thơ trước mặt. Dù trong lòng ông vẫn còn nhiều lo ngại, nhất là phản ứng của Bỉ Bỉ Đông, nhưng dưới sự năn nỉ không ngừng của hai đứa trẻ, cuối cùng ông cũng không thể từ chối.

"Được rồi, được rồi! Ta sẽ bảo cúc đấu la dẫn hai đứa đi, nhưng nhớ phải ngoan, không được làm loạn đâu đấy!"

Nghe thấy lời đồng ý, cả Thiên Nhận Tuyết và Thiên An Lạc đều reo lên đầy phấn khích, ôm chầm lấy ông làm nũng thêm lần nữa. Thiên Đạo Lưu chỉ biết lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc.

Buổi tối tĩnh lặng bao phủ khắp Trưởng Lão Điện, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, hắt bóng xuống phòng của Thiên An Lạc. Sau khi chào tạm biệt Thiên Nhận Tuyết, cậu trở về phòng của mình, đóng cửa lại. Đã hai năm trôi qua kể từ khi cậu xuyên không vào cuốn tiểu thuyết này. Những ký ức về kiếp trước vẫn còn rất rõ ràng trong tâm trí, bao gồm cả cuộc đối thoại kỳ lạ với hệ thống trong biển tinh thần. Nhưng điều làm cậu bối rối nhất chính là nội dung cốt truyện của cuốn tiểu thuyết—cậu không thể nhớ được gì.

Thiên An Lạc ngồi trên giường, đôi mắt sắc lạnh khẽ lóe lên. Cậu lên tiếng:

"Hệ thống."

Ngay lập tức, một quả cầu ánh sáng trắng lơ lửng xuất hiện trước mặt cậu, giọng nói máy móc vang lên:

[Ký chủ, người cần ta giúp gì ư?]

Cậu chống cằm, giọng điệu có chút tò mò:

"Nam chính của thế giới này đã sinh ra chưa?"

Hệ thống khẽ rung nhẹ, sau vài giây trả lời:

[Ừm, để ta tính thử xem... Nam chính của thế giới này còn 4 năm nữa mới ra đời. Đến năm 6 tuổi hắn mới trở thành hồn sư và đi đến Nặc Đinh Thành. Tính ra, ký chủ phải đợi hắn thêm 10 năm nữa đó.]

Nghe vậy, Thiên An Lạc nhíu mày, lắc đầu thở dài:

[Á, sao lâu vậy trời? Hình như lúc trước, trong biển tinh thần, khi ta vẫn còn giữ ký ức về cốt truyện, đã để lại lời nhắn cho chính mình là phải học ám khí của hắn. Nếu ta đã nhắn như thế, thì chắc chắn thứ ám khí đó rất mạnh. Ta nhất định phải học được, không thể bỏ qua!]

Hệ thống dường như có chút thắc mắc, nhắc nhở:

[Ký chủ à, hình như trước đó người còn để lại một lời nhắn khác là phải cải thiện mối quan hệ với Bỉ Bỉ Đông nữa. Sao người không thử tìm cách thực hiện đi?]

Thiên An Lạc nhếch môi cười nhạt, trong mắt ánh lên vẻ trào phúng:

"Ngươi thì biết gì chứ. Ngày mai ta sẽ đi gặp mẫu thân—à không, phải gọi là Bỉ Bỉ Đông. Theo như ký ức ta có được, bà ấy chắc chắn rất hận ta và tỷ tỷ. Cuộc gặp ngày mai thể nào cũng sẽ xảy ra cãi vã thôi."

Cậu ngả người ra sau, ánh mắt u ám nhưng pha lẫn chút quyết tâm:

"Nói chung, ngươi không cần biết nhiều. Cứ chờ xem ngày mai sẽ ra sao là được."

Hệ thống không trả lời, quả cầu ánh sáng trắng lặng lẽ biến mất, để lại Thiên An Lạc một mình trong bóng tối, đối mặt với những kế hoạch và suy tính của chính mình. Cậu biết, ngày mai sẽ không dễ dàng, nhưng cậu đã sẵn sàng đối mặt.