Gia gia nhìn này!" Cậu nói, giọng lanh lảnh đầy háo hức. "Con và tỷ tỷ đều được điểm cao! Bài kiểm tra của tỷ tỷ là 150/150, còn của con là 142/150! Lão sư còn khen bọn con thông minh, học thuộc nhanh và viết chữ rất đẹp nữa đó!"
Thiên Nhận Tuyết đứng bên cạnh khẽ cười, đôi mắt cong cong ánh lên sự dịu dàng, nhưng cũng không giấu được niềm vui khi em trai hào hứng khoe thành tích của cả hai.
Thiên Đạo Lưu cầm lấy hai bài kiểm tra, ánh mắt chăm chú lướt qua từng con chữ ngay ngắn và số điểm hoàn hảo trên tờ giấy. Gương mặt ông thoáng giãn ra, ánh mắt vàng kim ánh lên một tia tự hào không thể che giấu. Ông khẽ cười, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Không hổ là hai bảo bối của ta. Các con đúng là niềm tự hào lớn nhất của gia gia!"
Ông đặt hai tờ bài kiểm tra sang một bên, cúi xuống nhìn hai đứa trẻ, ánh mắt hiền từ nhưng lại mang theo vẻ tinh nghịch. Ông giả vờ hỏi, dù trong lòng đã biết rất rõ:
"Vậy, rốt cuộc Tuyết Nhi và Lạc Nhi muốn được thưởng gì nào?"
Thiên Nhận Tuyết và Thiên An Lạc đồng loạt nở nụ cười, như thể đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu. Thiên An Lạc nghiêng đầu, kéo tay tỷ tỷ mình, ánh mắt đầy chờ mong, trong khi Thiên Nhận Tuyết khẽ cắn môi, cố nhịn không cười lớn. Nhưng cả hai đều cảm nhận được sự yêu thương không gì sánh bằng từ ánh mắt của ông nội mình.
Thiên An Lạc nhanh nhảu lên tiếng trước, ánh mắt sáng rỡ đầy mong chờ:
"Gia gia, con muốn khu vườn đằng sau Trưởng Lão Điện!"
Thiên Đạo Lưu nghe vậy khẽ nhướng mày, giả vờ hỏi:
"Ồ, Lạc Nhi muốn khu vườn để làm gì?"
Thiên An Lạc lập tức cười hì hì, giọng lanh lảnh:
"Con muốn xây một khu vườn trồng các loài hoa mà con thích, với cả con muốn biến nơi đó thành chỗ thư giãn!"
Thiên Đạo Lưu khẽ cười, ánh mắt lấp lánh sự yêu thương. Ông xoa đầu cậu, giọng nói đầy trìu mến:
"Ồ, Lạc Nhi của ta cũng là một người biết hưởng thụ đó chứ."
Thiên An Lạc cười toe toét, gương mặt nhỏ nhắn bừng sáng.
Thiên Đạo Lưu gật đầu, giọng đầy chắc chắn:
"Được, việc này gia gia đồng ý. Ta sẽ giao khu vườn ấy cho Lạc Nhi tự mình thiết kế."
Sau đó, ông quay sang Thiên Nhận Tuyết, ánh mắt dịu dàng như muốn khích lệ.
"Vậy còn Tuyết Nhi? Ngươi muốn được thưởng gì nào?"
Thiên Nhận Tuyết thoáng rụt rè, đôi mắt ánh lên chút do dự nhưng rồi cũng mạnh dạn nói:
"Gia gia, ta muốn đến Giáo Hoàng Điện để gặp mẫu thân."
Nghe đến đây, ánh mắt Thiên Đạo Lưu khẽ trầm xuống, sắc mặt thoáng phức tạp.
Từ khi có nhận thức, Thiên Nhận Tuyết chưa từng được gặp mẫu thân của mình. Trong lòng cô, mẫu thân luôn là một hình tượng cao cả, được người đời ca tụng là Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất đại lục, lại còn sở hữu võ hồn song sinh hiếm có. Lòng ngưỡng mộ cùng sự tò mò về người phụ nữ ấy khiến cô từ lâu đã muốn được gặp mặt. Cô đã nhiều lần xin gia gia dẫn mình đi gặp mẫu thân, nhưng lần nào ông cũng từ chối. Hôm nay, cô quyết tâm không bỏ cuộc.