Hai đứa trẻ vừa bước vào đại sảnh rộng lớn đã nhanh chóng nhìn thấy Thiên Đạo Lưu đang ngồi uy nghi trên chiếc ghế tối cao. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai bỗng rạng rỡ lên, nở một nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời xua tan bầu không khí uy nghiêm trong phòng. Thiên Nhận Tuyết nắm chặt tay em trai, ánh mắt lấp lánh tràn đầy tình cảm yêu thương và kính trọng, trong khi Thiên An Lạc cũng mỉm cười, đôi mắt tím đượm vẻ hiền hòa nhưng không giấu được sự háo hức.
Cả hai đồng thanh cất tiếng gọi, giọng nói trong trẻo vang lên khắp đại sảnh:
"Gia gia!"
Thiên Nhận Tuyết dẫn em trai, tay trong tay, chạy về phía ông nội. Nhưng Thiên Đạo Lưu, người vốn luôn đặt sức khỏe của cháu trai lên hàng đầu, vừa thấy cậu bé chạy nhanh liền không chút do dự đứng dậy. Thân hình ông khẽ động, trong nháy mắt đã biến mất khỏi vị trí. Một cơn gió nhẹ lướt qua, và chỉ chưa đầy 5 giây sau, ông đã xuất hiện ngay trước mặt hai đứa trẻ, như thể khoảng cách giữa họ chưa từng tồn tại.
Thiên Nhận Tuyết và Thiên An Lạc dừng lại, đôi mắt sáng trong như hồ thu nhìn ông nội. Nhưng thay vì ngạc nhiên, cả hai chỉ cười khúc khích, như đã quá quen với những lần "dịch chuyển thần tốc" này của ông. Không chút do dự, hai đứa trẻ cùng nhào vào vòng tay rộng lớn của Thiên Đạo Lưu, tiếng cười đùa vang lên vui vẻ. Thiên Nhận Tuyết tinh nghịch ôm lấy cổ ông, trong khi Thiên An Lạc cũng dựa sát vào ngực ông, bàn tay nhỏ bé bấu chặt lấy vạt áo ông nội, làm nũng:
"Gia gia!"
Thiên Đạo Lưu cúi xuống, một tay bế Thiên Nhận Tuyết, tay còn lại ôm lấy Thiên An Lạc. Dù trong lòng không ngừng cảm thấy mềm mại bởi sự đáng yêu của hai đứa trẻ, nhưng gương mặt ông vẫn giữ được nét uy nghiêm thường ngày. Giọng nói trầm ấm nhưng tràn đầy yêu thương vang lên:
"Cơn gió nào đưa Tuyết Nhi và Lạc Nhi đến đây vậy?"
Hai đứa trẻ không trả lời ngay mà chỉ cười khúc khích, nép sát hơn vào vòng tay ông nội, như muốn tận hưởng cảm giác được yêu thương, bảo bọc này. Thiên Đạo Lưu cúi đầu nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn đang làm nũng trong tay mình, khóe miệng không tự chủ cong lên thành một nụ cười hiền từ. Dù là người đứng đầu Trưởng Lão Điện, ông cũng không thể nào cưỡng lại được sự ấm áp và vui vẻ mà hai đứa trẻ này mang lại.
Thiên An Lạc sau khi làm nũng xong, ngay lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực như ánh sao, nhanh nhảu nói:
"Gia gia! Ta có chuyện muốn khoe người!"
Vừa nói, cậu vừa cúi xuống lấy từ bên hông một vật nhỏ xinh hình bông hoa sen. Đó là hồn đạo khí trữ vật mà Quang Linh gia gia đã tặng cậu, một món quà cậu luôn trân quý và mang theo bên mình. Cậu nhấn nhẹ vào trung tâm hoa sen, ánh sáng nhạt lóe lên, và từ trong đó, cậu lấy ra hai tờ giấy ngay ngắn, đưa đến trước mặt Thiên Đạo Lưu, ánh mắt tràn đầy tự hào.