Sau vài giờ mệt mỏi trên xe, cuối cùng, vào buổi chiều, cô cũng tới bến xe huyện Lan Khê. Xuống xe cùng dòng người, cô ngay lập tức nhận ra Trương Văn Nguyệt đang đứng chờ mình ở cửa.
Dì cô diện một bộ sườn xám xanh đậm, ôm sát người, làm tôn lên dáng người thanh thoát. Mái tóc búi gọn gàng, gương mặt sắc nét mà lanh lẹ giỏi giang nhưng cũng không kém phần dịu dàng, có bốn năm phần tương tự với Trương Văn Hoa.
Năm tháng không hề làm bạc đi sự xinh đẹp của dì, mà còn khiến nhan sắc dì thêm phần mặn mà, đằm thắm. Sự hiện diện của dì thu hút không ít ánh nhìn của những người đàn ông xung quanh. Có người còn vì thế mà bị vợ lườm nguýt vì trót dại nhìn dì quá lâu.
“Dì út!”
Khóe môi Lâm Ái Vân cong lên, nở một nụ cười tươi rói, ba bước thành hai bước mà chạy vôi đến bên cạnh Trương Văn Nguyệt.
"Ái Vân!"
Trương Văn Nguyệt nhìn cô cháu gái đã trổ mã của mình, dường như càng nhìn càng thấy vừa lòng. Đồng thời, dì cũng nhớ lại bức điện tín mà lần trước chị gái mình gửi đến, nhờ mình giúp đỡ một chút chuyện nhà. Trương Văn Nguyệt không khỏi đưa mắt đánh giá Lâm Ái Vân từ trên xuống dưới.
Lâm Ái Vân dĩ nhiên cũng chú ý đến động tác của Trương Văn Nguyệt, không khỏi hơi căng thẳng – Không phải là dì cô đã nhận ra được điều gì đó rồi?
Dù sao thì đời trước cô cũng đã trải qua quá nhiều biến cố, giờ đây không thể nào quay lại với sự ngây thơ, tươi tắn của một cô gái mười bảy, mười tám tuổi nữa rồi. Cô chỉ có thể cố gắng giả bộ mà thôi.
Dù có cố gắng đến đâu, cô cũng không thể chắc chắn rằng mình có đang hành động cư xử giống như ngày xưa không, đôi khi, hoặc ít hoặc nhiều vẫn sẽ có sự khác biệt.
Nhưng may mắn là những suy nghĩ lo lắng này của cô chỉ là nỗi lo vô căn cứ. Trương Văn Nguyệt chỉ nhìn cô một lúc rồi mỉm cười, kéo tay cô, đồng thời nhận lấy phần lớn hành lý của cô rồi dẫn cô về nhà.
“Ái Vân, qua bên nhà dì út rồi, nếu có chuyện gì thì cứ nói với dì út chứ đừng tự mình chịu đựng, giữ mãi trong lòng nghe con.”
“Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Đợi đến khi mấy lời đồn thổi trong thôn lắng xuống, ba mẹ sẽ đến đón con về.”
“Cùng lắm chỉ một hai tháng thôi, muộn nhất là đến mùa hè.”
Tại bến xe huyện thành, vợ chồng Lâm Kiến Chí nắm tay cô con gái Lâm Ái Vân nhà mình, ánh mắt lưu luyến không muốn để cô đi. Bên cạnh, cậu em Lâm Văn Khang đã quay mặt đi, cố giấu những giọt nước mắt chực trào.
“Hay là để con đi cùng chị. Lỡ như bên đó có ai bắt nạt chị thì biết làm sao bây giờ?”
Lâm Kiến Chí vừa vỗ cho con trai hai phát, vô thức mà nói: “Với cái tính đanh đá đó của dì con, ai mà dám bắt nạt chị con cơ chứ?”
Nói xong, ông ấy lập tức nhận ra mình đã lỡ lời. Quả nhiên, vừa quay đầu lại, ông ấy chạm ngay phải ánh mắt sắc bén của vợ. Ông ấy lúng túng cười trừ, không dám nói thêm mà vội lắc mình lẩn ra sau lưng con gái mình.
Thực ra, lời của Lâm Kiến Chí không hề sai. Trương Văn Nguyệt – người dì mà Lâm Ái Vân sắp đến ở nhờ – vốn nổi tiếng trong cả họ vì cái tính thẳng thắn, thông minh và quyết đoán của mình. Dì của cô làm gì cũng bài bản, tính trước mọi đường đi nước bước. Không chỉ vậy, vẻ ngoài còn cực kỳ xinh đẹp nữa.
Con gái nhà họ Trương thì chẳng ai xấu cả, nhưng nhan sắc của Trương Văn Nguyệt thì vượt trội hơn hẳn.